Trong suốt một tuần, chỉ  ngày Chủ nhật là mang đến cho  chút sức sống, bởi vì  đó sẽ đến.
 
Đôi khi   đến muộn hơn một chút, nhưng luôn luôn sẽ đến.
 
Kiều Sinh lúc nào cũng lấm lem bẩn thỉu, và đôi khi Phương Hoài Chu sẽ gặp  khi cùng các nữ tu xuống thị trấn mua sắm.
 
Có lẽ   là  bận rộn nhất thị trấn.
 
Thường thì khi Phương Hoài Chu đến, sẽ thấy Kiều Sinh lang thang  phố bán báo, và khi  về sẽ thấy   khuân vác hàng hóa từng bước nặng nhọc.
 
Tất nhiên, Phương Hoài Chu sẽ  chủ động chào hỏi . Đôi khi Kiều Sinh  thấy , cũng chỉ  từ xa  chạy biến .
 
Hoài nek
 mỗi ngày Chủ nhật,   luôn đến tham dự thánh lễ với vẻ ngoài sạch sẽ gọn gàng.
 
Cậu chải tóc gọn gàng  , mặc chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc, và đội chiếc mũ phẳng màu đen.
 
Phương Hoài Chu chắc chắn rằng, dù là chiếc áo sơ mi trắng, chiếc mũ đen  thánh lễ Chủ nhật, đều  quan trọng với Kiều Sinh.
 
Lần đầu tiên Phương Hoài Chu gặp Kiều Sinh là  hai năm ,  một ngày Chủ nhật mùa hè khi   tròn mười lăm tuổi.
 
Lúc đó,  đang  bên cha xứ,  Kinh Thánh bằng giọng nhỏ nhẹ, thì  thấy tiếng cửa kêu cót két. Anh ngẩng lên một cách tự nhiên và thấy một bóng dáng lấm lem từ từ bước  đại sảnh,   cúi đầu xuống tiếp tục  kinh.
 
Những  như    hiếm.
 
Thời buổi khó khăn, những  lang thang từ phương xa thường ghé qua,   vì đức tin, mà chỉ để nhận một miếng bánh và ngụm rượu vang như một món “ân huệ”.
 
Khi cha xứ phát bánh thánh, Phương Hoài Chu chỉ cần mỉm   bên cạnh, như một vật trang trí  mắt. Anh dùng khóe mắt để quan sát cái bóng đen lấm lem  đến gần dần.
 
Lúc đó, Kiều Sinh còn nhỏ xíu.
 
Cậu  gầy, gầy đến mức    thể đoán  chiều rộng và chiều dài của từng khúc xương chỉ bằng một ánh .
 
Cậu cúi đầu với đôi mắt đờ đẫn, trông  yếu ớt   cứng cỏi, những giọt mưa chảy xuống từ tóc , nhưng  dường như  hề nhận , cứ như một xác sống vô hồn lững thững bước theo dòng .
 
Không hiểu vì , khi   ngang qua, Phương Hoài Chu lén nhét một nắm bánh thánh  túi áo lạnh ướt của . Ánh mắt của hai  lúc đó  gặp .
 
Phương Hoài Chu sẽ  bao giờ quên ánh mắt của Kiều Sinh khi đó— cảnh giác tột độ,   bất ngờ đến mức cảm động.
 
Thật bất ngờ, Chủ nhật tuần  Kiều Sinh  đến.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kieu-sinh-hoai-chu/2.html.]
Ngay khi bước ,    chằm chằm  Phương Hoài Chu. Anh  thể hiểu  ánh mắt   ý nghĩa gì,  lẽ   chỉ đang hành động theo bản năng.
 
Phương Hoài Chu đoán rằng  lẽ    kiếm đủ tiền để tiếp tục lên đường.  tuần ,  tuần  nữa, bóng dáng  luôn xuất hiện ở góc đại sảnh, và ánh  rực cháy  cũng  từng vắng mặt.
 
Phương Hoài Chu vốn  nhạy cảm và ghét bỏ những ánh mắt cứ chăm chăm khóa chặt lấy , nhưng    khác.
 
Ngay từ đầu   hiểu rằng, Kiều Sinh  giống những  khác.
 
Ánh mắt   sắc bén, nhưng cũng trong sáng vô tì vết.
 
Lần đầu tiên trong đời, Phương Hoài Chu  một niềm mong chờ khó diễn tả dành cho một ngày nào đó.
 
3.
 
Đêm  khuya,  lạnh trong tầng hầm thấm  da thịt, nhưng những  lao động mệt mỏi suốt ngày vẫn phát  những tiếng ngáy nhẹ.
 
Kiều Sinh từ từ mở tấm chăn mỏng, rón rén bước qua từng cơ thể đang ngủ say bên cạnh. Cậu  thể để những công nhân khác phát hiện, càng  thể để chủ nhà  lầu .
 
May mắn ,  quen tay thì dễ,  rời  mà  gây  một tiếng động.
 
Chưa đến nửa đêm, hôm nay vẫn là Chủ nhật đầy niềm vui.
 
Cậu  bước lên con đường nhỏ đáng yêu , chạy như bay về phía một .
 
Miệng  phả  từng luồng  trắng, từ xa   thấy ngọn nến đặt bên cửa sổ tầng hai của tu viện, ánh đỏ bập bùng lọt  đáy mắt.
 
Khi  thở hổn hển chạy đến chân tường, một sợi dây từ bên cạnh ngọn nến đúng lúc thả xuống.
 
Kiều Sinh nhanh tay bắt lấy, leo lên một cách lặng lẽ và nhanh nhẹn.
 
Phương Hoài Chu tựa  bên cửa sổ, đôi mắt lờ đờ ngái ngủ, ánh  dịu dàng:
"Tưởng hôm nay   đến."
 
Kiều Sinh thu dây , đưa cho ,  :
"Ở bến tàu đột nhiên  lô hàng đến, đợi   ngủ hết,  lập tức chạy qua."
 
Lời  của  khiến Phương Hoài Chu cảm thấy  áy náy,    bắt buộc   đến.
 
Kiều Sinh như   suy nghĩ của , nắm lấy tay ,  xổm xuống, ngẩng đầu :
"  gặp ."