Chỉ cần  thể gặp  Phương Hoài Chu, dù là thời gian tham dự một buổi lễ trong nhà thờ  chỉ là khoảnh khắc lướt qua   phố, lồng n.g.ự.c của Kiều Sinh cũng đầy ắp niềm vui.
 
Phương Hoài Chu bỗng nhiên mất  nụ , Kiều Sinh tưởng   sai điều gì, hoảng hốt phát hiện đôi mắt đờ đẫn của Phương Hoài Chu hình như  chút ướt át.
 
"Không đủ,  đủ."
 
Kiều Sinh vội vàng :
" còn...  còn   chuyện với ,  thật nhiều, thật nhiều chuyện."
 
Phương Hoài Chu bật , che mặt cúi đầu, như thể cam chịu thua cuộc.
 
Khi  ngẩng mặt lên  nữa, dường như  trở  với Phương Hoài Chu dịu dàng luôn mỉm  với tất cả  .
 
Chỉ là, Kiều Sinh  thể diễn tả thành lời, nhưng  rõ ràng rằng, điều   khác. Phương Hoài Chu  cho phép  bước  thế giới của .
 
Từ đó, mỗi đêm Chủ nhật, căn phòng  tầng hai của tu viện cổ kính luôn sáng lên ngọn nến mong chờ kẻ xâm nhập.
 
"Đang nghĩ gì thế?" Phương Hoài Chu khẽ đẩy Kiều Sinh.
 
Kiều Sinh , nắm lấy bàn tay mềm mại , ép  lòng bàn tay  và bóp nhẹ.
Hoài nek
 
"Nghĩ xem   dụ dỗ thiếu niên ngây thơ như thế nào."
 
Cậu  đá một cái  bắp chân,  nặng  nhẹ. Kiều Sinh  hề hề  thêm:
"Tất nhiên,   dụ dỗ là phúc phần mà kiếp  em  tu ."
 
Phương Hoài Chu  kéo  lòng Kiều Sinh, ngẩng đầu trêu chọc:
"Sao  giờ   phát hiện em mặt dày thế  nhỉ?"
 
Kiều Sinh đặt một nụ hôn kêu vang lên trán , lộ  một đôi lúm đồng tiền rõ ràng   hiền lành gì.
 
"Con   là sẽ  đổi mà."
 
Nhìn thấy tai và má của Phương Hoài Chu đỏ bừng lên, Kiều Sinh  nghiêm túc kết luận:
"Thấy , lúc   lừa em, mặt   mỏng thế ."
 
Phương Hoài Chu dứt khoát dùng đầu đập  cằm Kiều Sinh,    đau đến lăn lộn mà  dám phát  tiếng.
 
Kiều Sinh ôm lấy cằm, vô tình  thấy đôi giày da đen  gầm giường, lúc  mới nhận  bàn chân trần của Phương Hoài Chu đang đặt  sàn lạnh. Không kịp nghĩ ngợi gì nữa,  vội xoa tay cho ấm lên, ôm lấy chân , đặt lên đùi .
 
Cả hai im lặng một lúc,  Phương Hoài Chu đưa tay chạm  cằm Kiều Sinh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kieu-sinh-hoai-chu/4.html.]
"Mệt ?"
 
"Mệt." Giọng Kiều Sinh đầy hứng khởi:
" đáng."
 
"Còn một tháng nữa thôi."
 
"Tiền  tiết kiệm đủ , vé tàu cũng mua xong."
 
"Hành lý chỉ mang những thứ cần thiết thôi, đến nơi  chúng  sẽ mua thêm, miền Nam  lạnh lẽo như chỗ ."
 
"Chúng   thể  một chút buôn bán nhỏ, em   gì cũng ."
 
"Đợi tiết kiệm thêm chút nữa,  thể cho em  học,  cũng sẽ học cùng."
 
Một  thì lải nhải kể chuyện, một  thì ừ hử đáp , ánh trăng chiếu xuống hai bóng  đang ôm , lạnh lẽo mà phát  lời cảnh báo cuối cùng.
 
4.
 
Sau khi  thành buổi lễ sáng, Phương Hoài Chu trở về phòng  và bắt đầu sắp xếp quần áo.
 
Chỉ còn năm ngày nữa là  tròn mười tám tuổi, và  sẽ cùng Kiều Sinh lên thuyền đến phương Nam.
 
Nghĩ đến điều , Phương Hoài Chu hiếm khi   ngốc nghếch như thế.
 
Trên thuyền chắc sẽ lạnh lắm,  sẽ mang theo một chiếc chăn đủ để quấn cho cả hai . Nghe  phương Nam ấm áp hơn nhiều, nên mỗi  chỉ cần một chiếc áo khoác dày là đủ .
 
Anh từ tốn phân loại quần áo  phát từ tu viện và những món đồ  quyên tặng, xếp những món gần như mới tinh thành một đống nhỏ như ngọn núi.
 
Cuối cùng,  đặt đôi giày da đen lên  đống đồ và cất chúng  tủ quần áo. Những thứ còn  thì xếp  chiếc vali da màu nâu mà Kiều Sinh tặng và nhẹ nhàng đẩy nó xuống gầm giường.
 
Tiếng gõ cửa vang lên, Phương Hoài Chu  đáp   cẩn thận giấu vali.
 
"Cha ạ,  đến ."
 
Cha xứ gật đầu, nụ  hiền từ khiến những nếp nhăn hằn lên khóe mắt ông. Dù  ngoài năm mươi tuổi, ông vẫn toát lên vẻ tươi tắn đầy sức sống.
 
"Hoài Chu cao lớn , trưởng thành , mấy ngày nữa  đến sinh nhật con."
 
Phương Hoài Chu rụt rè gật đầu.