"Ông Phương đến ,  gặp ."
 
Phương Hoài Chu gật đầu đồng ý, đang định đóng cửa  theo thì cha xứ bất ngờ  :
 
"Chỉnh  trang phục một chút ."
 
Phương Hoài Chu khựng , vẫn giữ nụ   môi, ngoan ngoãn đáp:
"Vâng ạ."
 
Anh   tủ quần áo hồi lâu,  lấy đôi giày da đen bóng loáng  mang , bước  chậm rãi theo .
 
Ông Phương là một thương nhân buôn đồ cổ trong thị trấn, giàu  và nhân hậu, luôn hào phóng quyên góp cho tu viện suốt hơn chục năm, là một tín đồ sùng đạo.
 
Ban đầu, cha xứ đặt họ Phương cho Hoài Chu cũng là để  luôn ghi nhớ lòng  ơn đối với ông Phương.
 
Ông Phương thấp bé nhưng lòng  rộng lớn,  chỉ giúp đỡ tu viện mà còn cả trại trẻ mồ côi và những gia đình nghèo khó.
 
Mỗi năm, gần đến sinh nhật Phương Hoài Chu, ông Phương  mang quà đến thăm, hỏi han tình hình, kiểm tra kiến thức của , và vẽ cho  một bức tranh đem  bán đấu giá từ thiện. Số tiền thu  đều  ông Phương gửi  cho tu viện, vì  Phương Hoài Chu  bao giờ từ chối.
 
Tiếng giày da lộp cộp vang lên  hành lang, khi   tới nơi, ông Phương  tươi  đón .
 
Đôi tay nhăn nheo nhưng đầy sức lực nắm c.h.ặ.t t.a.y Phương Hoài Chu, ánh mắt ông tràn ngập sự yêu mến.
 
Phương Hoài Chu vội dẫn ông  phòng , một năm  gặp, ông Phương trông như  thấp và gầy hơn . Anh nhớ ông đáng  cùng tuổi với cha xứ, nhưng trông già hơn hẳn một vòng.
 
Cửa sổ khép hờ, gió lùa  kêu lạch cạch, ông Phương bắt đầu ho  dứt.
 
Phương Hoài Chu bình thản  dậy đóng cửa, còn cha xứ  vội  chuẩn  thuốc.
 
"Không  ,  xuống ."
 
Hoài nek
Phương Hoài Chu  xuống  mặt ông Phương, để mặc đôi mắt đục ngầu  lướt qua từng tấc da của .
 
Vẻ ngây thơ vô tội của  dường như  ông Phương hài lòng, ông vỗ nhẹ vai  một cách  mật:
 
"Sao vẫn như trẻ con ."
 
Phương Hoài Chu ngượng ngùng :
"Trước mặt ông Phương, con mãi là đứa trẻ mà."
 
Ông Phương  to, giọng  khô khốc vang lên từ cổ họng, như móng tay cào lên kính, khiến Phương Hoài Chu cau mày siết chặt nắm tay.
 
Ông Phương chống tay lên đầu gối, cúi  nhéo nhéo mắt cá chân Phương Hoài Chu:
 
"Gầy  , may mà giày vẫn ."
 
Phương Hoài Chu nghiêng đầu, mắt cúi thấp mỉm :
"Giày ông Phương tặng,  bao giờ   ạ."
 
Ông Phương hừ mũi , từ từ  thẳng dậy, véo nhẹ má Phương Hoài Chu:
 
"Mồm mép khéo ghê,"   nhấn nhẹ  chỗ  véo, như thể an ủi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kieu-sinh-hoai-chu/5.html.]
Phương Hoài Chu  híp cả mắt.
 
Ông Phương chỉ tay  ghế sô-pha gần đó, Phương Hoài Chu ngoan ngoãn  xuống.
 
Anh im lặng  ông Phương như dồn hết sức lực, thở dốc lấy từng món dụng cụ vẽ .
 
Anh  lên tiếng, cũng  giúp đỡ.
 
Ông Phương lặng lẽ vẽ, như thể vô tình:
"Hơi ngột ngạt nhỉ."
 
Phương Hoài Chu gật đầu đồng tình:
"Căn phòng  cứ đốt lò sưởi là  đấy."
 
Vừa ,   mở khuy áo sơ mi.
 
Phương Hoài Chu  thể cảm nhận rõ ánh mắt đối diện đang lướt qua xương quai xanh của .
 
Tấm bảng vẽ che gần hết  hình phía , Phương Hoài Chu chỉ thấy nửa  gầy guộc của ông Phương.
 
Đôi khi  nghĩ, một cơ thể nhỏ bé như thế ,  lẽ   thể nuốt trọn.
 
"Sắp rời tu viện ,  kế hoạch gì ?"
 
Phương Hoài Chu thở dài nhẹ:
"Chưa ạ, nhưng   trong thị trấn đều  với con, kiếm một công việc nhỏ để sống cũng  khó."
 
Ông Phương gật đầu, đầu nghiêng  khỏi bảng vẽ, ngắm kỹ khuôn mặt Phương Hoài Chu một lúc   tiếp tục vẽ.
 
"Không   học ?"
 
Phương Hoài Chu chớp mắt,  mím môi tỏ vẻ buồn bã:
"Đắt quá ạ."
 
"Chỉ là tiền thôi mà."
 
Mắt ông Phương kém hẳn, mặt gần như sát  bảng vẽ.
 
"Con   học, chú Phương sẽ cho con ."
 
Phương Hoài Chu lập tức lắc đầu,  vẻ khiêm tốn:
"Sao mà  ạ, con sắp mười tám tuổi ,  tự chăm sóc bản  thôi."
 
Ông Phương  , như thể  một đứa trẻ kể chuyện , chẳng để tâm, mắt vẫn chăm chú  bảng vẽ.
 
"Chú Phương già , giá mà  Hoài Chu bên cạnh thì   mấy. Thủ tục  đơn giản, về nhà chú Phương ."
 
Phương Hoài Chu ngây , như thể  hiểu rõ ý.
 
"Ông Phương  nhận nuôi con ?"
 
Ông Phương đổi bút, nhẹ nhàng:
"Hoài Chu  thích chú Phương ? Ở nhà còn nhiều  em lắm, sẽ  buồn ."