Phương Hoài Chu  nhẹ,  coi là thật:
"Con   phúc lớn ."
 
Ông Phương cũng  giống như đang hỏi ý kiến, chỉ lẩm bẩm:
 
"Nếu trong lòng  thắc mắc, hãy hỏi cha xứ, ngài sẽ cho  câu trả lời."
 
Ông  lẩm bẩm:
"Sao cha xứ    nhỉ?"
 
Ông sẽ    , Phương Hoài Chu nghĩ.
 
"Mười tám tuổi, tuổi  như hoa nở."
 
Phương Hoài Chu nheo mắt , lạnh lùng  lên tiếng.
 
5.
 
Một ngày  sinh nhật mười tám tuổi của Phương Hoài Chu, cha xứ dẫn   thị trấn để mua sắm.
 
Anh như thường lệ  thành buổi lễ, nướng xong chiếc bánh nhỏ, và  khi  cửa,  một hồi do dự,  vẫn  đôi giày da đen bóng loáng.
 
Họ  vòng vòng suốt nhưng  mua gì, Phương Hoài Chu cũng chẳng buồn giả vờ nữa, chỉ ngoan ngoãn  theo, miệng  chào hỏi  dân trong thị trấn,  rằng cha xứ đưa   ngoài học,   nhất định sẽ thường xuyên  .
 
Cha xứ  một tên say rượu kéo , xung quanh   vội tới giúp, Phương Hoài Chu lùi    chiếc ghế dài bên cửa hàng tạp hóa chờ đợi.
 
Những  phụ nữ chọn hàng ngoài cửa hàng líu lo bàn tán.
 
"Sao mấy ngày nay hàng hóa ít thế?"
 
"Thằng bé giao hàng bình thường giờ còn chẳng xuống nổi giường, ai lấy hàng cho bà?"
 
"Tiểu Kiều á? Thằng bé ốm  ?"
 
Tim Phương Hoài Chu thắt ,  đầu tiên trong mấy ngày qua  hoảng loạn đến mức  .
 
Anh ước gì  thể dán tai   rõ hơn, nhưng giọng của hai  phụ nữ nhỏ dần.
 
"Không  ,   mấy thằng buôn bán cùng nghề ganh tị, thuê một đám côn đồ đánh nó thê thảm lắm,  bảo gãy cả mấy cái xương,       dậy nổi ."
 
Phương Hoài Chu cảm giác như  thấy  và  phụ nữ  cùng lúc hít một  lạnh.
Hoài nek
 
"Tiểu Phương bình thường   xích mích với ai  mà?"
 
"Cái  thì   ..."
 
Cha xứ vẫy tay gọi , đôi chân Phương Hoài Chu nặng tựa ngàn cân, cơ thể như hóa thành sắt, dính chặt  ghế, mãi   dậy nổi.
 
Chỉ một lát , cơn giận dữ thiêu rụi  cảm xúc, biến thành một đôi bàn tay khổng lồ, đẩy , thiêu đốt  tiến về phía cha xứ.
 
Họ vẫn như , một  một  bước   phố.
 
Giọng Phương Hoài Chu khô khốc:
"Cậu   ?"
 
Cha xứ thản nhiên đáp:
"Còn sống."
 
Một giọt nước mắt rơi xuống, Phương Hoài Chu  thấy giọng  đầy phẫn nộ nhưng bất lực của  trôi trong  khí lạnh, nhẹ bẫng  chút sức nặng.
 
"Tại ?"
 
Cha xứ  trả lời, bởi cả hai đều  rõ lý do.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kieu-sinh-hoai-chu/6.html.]
Cha xứ đưa Phương Hoài Chu tới  cổng nhà họ Phương, quản gia  đợi sẵn bên ngoài, thấy  lập tức niềm nở dẫn đường.
 
Phương Hoài Chu  theo  quản gia,  ngoảnh đầu .
 
"Cha xứ,   tin  Chúa ?"
 
Anh  cần câu trả lời, cũng  ai cho  câu trả lời.
 
Quản gia dẫn   một căn phòng  bài trí tinh tế, Phương Hoài Chu  đầu   ngoài cửa sổ, dường như vẫn thấy bóng dáng cha xứ  đó,  bảo quản gia kéo rèm .
 
Bữa tối, quản gia định đưa  tới phòng ông Phương, những  " trai", "em trai" quanh bàn ăn cúi đầu ăn uống như   thấy gì, chỉ  một đứa nhỏ kéo tay áo ,    .
 
Anh nhẹ nhàng hất , mỉm  với nó.
 
Phương Hoài Chu bước  phòng, sững  một lúc  bật  khẩy.
 
Anh thích thú tiến gần,  những bức chân dung  tường, từ năm  mười tuổi đến mười tám tuổi.
 
 
Một bàn tay trườn lên eo ,  thở ẩm ướt quẩn quanh tai:
 
"Thích ?"
 
Phương Hoài Chu  nhúc nhích,  đáp:
 
"Không   bán  ?"
 
Giọng ông Phương khàn khàn hơn thường lệ, bàn tay dường như linh hoạt hơn, thoải mái lướt  eo Phương Hoài Chu.
 
"Không nỡ."
 
Phương Hoài Chu  , đối diện với gương mặt đầy nếp nhăn, dùng một ngón tay đẩy  n.g.ự.c ông .
 
"Không nỡ bức tranh, cũng  nỡ  ?"
 
 
Ông Phương  vẻ ngạc nhiên,  đó  khẽ, vui vẻ chạm  chóp mũi :
 
"Biết ngay là   thật sự ngoan mà."
 
 
Phương Hoài Chu nhếch môi , trong bụng quặn lên từng cơn, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ ngây thơ thường ngày. Anh từ từ cởi từng chiếc cúc áo,  ánh mắt đối diện ngày càng trở nên hung hãn.
 
Anh treo chiếc áo sơ mi lên vai ông Phương:
"Cái  ông Phương tặng."
 
Sau đó cởi giày, giơ một chiếc lên  mặt ông :
"Cái  cũng là ông Phương tặng."
 
Anh  hề chạm   thể già nua  mặt, chỉ  bước từng bước tiến  gần.
 
Ánh mắt ông Phương mê ly, lùi từng bước một, cuối cùng ngã xuống ghế sô-pha.
 
Phương Hoài Chu quỳ  tấm thảm, một tay đặt lên n.g.ự.c ông Phương, ngón tay vân vê chiếc áo sơ mi  cởi, tay  vẫn cầm chiếc giày, ánh mắt  chằm chằm  ông .
 
Không chút đoan chính, khiến   phát điên.
 
Gương mặt ông Phương đầy vui sướng, khát khao và kiêu ngạo, ông  chờ đợi một linh hồn tươi trẻ nữa  khuất phục.
 
Ông cảm nhận  ngón tay Phương Hoài Chu lướt qua môi  qua lớp áo mỏng, ông  mở miệng.
 
Bên tai ông vang lên giọng  ngọt ngào như chim hoàng yến:
 
"Ông Phương tặng, đương nhiên  trả  cho ông Phương."