Kim Lung Thán - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-08 13:17:56
Lượt xem: 59
Năm sáu tuổi, vị Hoàng đế đầu tóc bạc trắng hỏi : "Đứa trẻ ngoan, Hoàng hậu ?"
Ta sợ hãi nấp lưng phụ ,cái đầu lắc như trống bỏi: " Hoàng hậu mà."
Hoàng đế , xoa đầu : "Không Hoàng hậu của Trẫm, mà là của nó."
Ta đầu về phía tiểu ca ca cạnh .
Tuy trông , nhưng vẫn lắc đầu.
Tiểu ca ca buồn bã cúi gằm mặt.
Ta mím môi, chút đành lòng.
Hoàng đế thấy điều đó.
"Nó từ nhỏ , cũng chẳng bạn bè, lâu nữa Trẫm cũng sẽ rời xa nó."
"Nó đáng thương, Hoàng cung quá rộng lớn, ban đêm nó sẽ thút thít, con thể giúp Trẫm bầu bạn cùng nó ?"
Ta suy nghĩ một lát, nghiêm túc gật đầu: "Được thôi."
Nghe thấy đồng ý, Bệ hạ nở nụ , đột nhiên ho sặc sụa.
Chờ đợi một lát, sang thiếu niên bên cạnh mà bầu bạn.
"Các ngươi ngoài ."
Phụ mím môi, đưa tay cho Thái tử.
Thái t.ử mắt đỏ hoe, vươn tay về phía .
Ta ngoan ngoãn nắm lấy tay , hai bước đầu .
Ta sợ rằng phụ và Bệ hạ trò chuyện quá lâu, bánh hoa quế mà bà bà sẽ tên tham ăn là ca ca lén ăn hết.
Thế là nhắc nhở.
"Phụ , lát nữa chúng về nhà ăn bánh hoa quế đó nha."
Phụ đầu , gì. Mãi một lúc lâu mới gật đầu.
Ta vui vẻ nắm tay tiểu ca ca ngoài.
Vừa bước khỏi T.ử Thần Điện, tiểu ca ca liền phịch xuống bậc thang ngay cửa điện.
Chàng cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt. Chẳng trách Hoàng đế Bệ hạ thút thít.
Nam nhân khi buồn bã, thường thích khác trông thấy bộ dạng chật vật của .
Thế nên gì, chỉ lặng lẽ xuống bên cạnh .
Đoán chừng đủ , chọc nhẹ cánh tay .
Chàng hít hít mũi, đầu .
Ta nâng tay áo lên, lau mũi cho .
Chàng chút ngượng nghịu mặt : "Ta... thực thích ."
Ta gật đầu, con trai ai cũng sĩ diện, hiểu mà.
Ca ca khi phụ đ.á.n.h đòn, dù đau đến mấy cũng bao giờ mặt khác.
đến tối trốn trong chăn, ôm m.ô.n.g mà hu hu.
Ca ca còn hung hăng đe dọa , cho kể với ai, nếu , viên kẹo hồ lô to nhất sẽ ca ca ăn một , bao giờ chia cho nữa.
Ta mỉm rạng rỡ với tiểu ca ca, nghiêng đầu hỏi .
"Vì buồn đến thế?"
Chàng mím môi, ôm đầu gối, buồn bã .
"Phụ hoàng của bệnh , nặng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-lung-than/chuong-1.html.]
Ta kinh ngạc há hốc miệng, ngây thơ : "Bà bà bảo rằng, ăn cơm ngoan, uống t.h.u.ố.c đúng giờ thì bệnh sẽ khỏi thôi mà."
Giọng nghẹn : "Không thể khỏi nữa."
" Bà bà bảo là thể khỏi mà. Trước mỗi bệnh, ngoan ngoãn uống t.h.u.ố.c ăn cơm, đều khỏe hết."
Chàng gì nữa.
Kỳ thực Bệ hạ trông trẻ, nhưng đầu bạc trắng.
Ta từng thấy bệnh nào mà khiến tóc bạc .
Ta thầm nghĩ, về nhà hỏi Bà bà xem, bệnh tóc bạc nên chữa thế nào.
Bệnh khỏi , tiểu ca ca sẽ buồn nữa.
Chàng yên lặng đăm đăm về phía .
Ta cũng bắt chước , ôm đầu gối về phía .
Hoàng cung thật sự rộng lớn, nhưng chẳng chút náo nhiệt nào.
Ta cảm thấy buồn chán, liền hỏi tiểu ca ca: "Chàng sống ở đây suốt ?"
Chàng gật đầu. Ta hỏi: "Chàng thật sự bạn ?"
Chàng suy nghĩ một lát, gật đầu.
Ta hỏi tiếp: "Vậy ăn bánh hoa quế do bà bà ?"
Chàng lắc đầu.
Ta híp mắt : "Vậy mời ăn nha."
Vừa , lấy từ trong lòng một nắm khăn gấm, cẩn thận mở , đưa đến mặt .
Đây là thứ mà lúc khỏi nhà lén lút lấy trong đĩa.
Bánh hoa quế lò Bà bà nắn thành hình những chú mèo con mà yêu thích, vẫn còn nóng, giấu trong lòng ấm áp vô cùng.
giờ thì nguội, còn bẹp dúm, trông xí.
"Bánh hoa quế Bà bà thơm ngọt, ăn đồ ngọt trong lòng sẽ còn buồn nữa ."
" chỉ mang theo một miếng thôi, cũng ăn nữa, nên thể cho hết ."
"Nếu nếm thử mà thấy thích, mang cho ."
Chàng chiếc bánh hoa quế đang nâng tay, ngẩn .
Ta nghĩ là chê bánh nát .
Ta bĩu môi: "Nếu chê, tự ăn ."
Ta nhón một cái đầu mèo con định đưa miệng, một bàn tay đưa tới mặt .
"Không chê ."
Ta híp mắt, đặt chiếc đầu mèo con lòng bàn tay .
Hai đứa trẻ con, cứ thế cửa cung. Tíu tít cái miệng nhỏ, ăn những mẩu bánh hoa quế vụn trong tay.
Chàng tên là Lý Yến Hòa.
Ta tên là Vệ Kim An.
Tên gọi mật là Mãn Nô Nhi, vì phụ bảo sinh ngày Tiểu Mãn, là bảo bối nhỏ của phụ .
Nên gọi là Mãn Nô Nhi.
Anan
Lý Yến Hòa là bạn đầu tiên của .
Ta , nhiều bạn bè, sẽ dẫn gặp các bạn của .