Nói xong,  liền  dậy, Lương Tịch vội nắm lấy tay  giữ : "Khoan ." 
Thấy trong đôi mắt ngài  chất chứa  bao u uẩn như đang  xoáy  ,  vội né sang chỗ khác. 
Lương Tịch cất giọng trầm buồn: "Lúc   thật chỉ  một  nhưng  khi gặp nàng,  mới  một  thật sự  đáng sợ,  cô đơn. Bình Nguyên, nàng  thể nào…" 
"Không , ngài đừng  nữa." 
Ngài    xong thì   chen  cắt ngang,  sợ ngài  sẽ   những lời  nên . 
"Tứ hoàng tử,  là tín nhân hòa hảo giữa hai nước, là thái tử phi, là thê tử của ca ca ngài, là tẩu tẩu của ngài, những lời …       nữa." 
Nói xong,  vội  , Lương Tịch lên tiếng hỏi vọng theo: "Nếu như  ở ngôi vị thái tử là ,  chăng  sẽ  cơ hội?"
Quay   Lương Tịch, thấy ánh mắt bi thương  đang xoáy thẳng  ,  cố giữ bình tĩnh, đáp: "Tứ hoàng tử, nếu như ngài là thái tử thì  lẽ chúng  sẽ chẳng bao giờ  thể gặp , ngài   ,  cũng   ngài. Những lời hôm nay  sẽ xem như   thấy gì cả." 
Dứt lời,  vội vàng chạy , để  một  Lương Tịch thẫn thờ  trong rừng trúc. Bước chân  khỏi Trúc Thanh Đỉnh  mới dám dừng , thở dốc.  thật sự  quý mến Lương Tịch,  cảm kích ngài  nhưng tất cả cũng chỉ  ,    ngài  gởi gắm tình cảm   quá nhiều, sẽ chỉ khiến ngài  thêm đau khổ mà thôi. 
 đưa mắt ngước  đỉnh Trúc Thanh  cuối, ánh tà dương xuyên qua những  cây, nhuốm vàng những chiếc lá lao xao trong gió,  lòng bỗng dấy lên một nỗi xót xa. 
Về đến Bảo Ngọc cung,  ngã   dài  giường. Biết rõ Cửu Nhật vẫn đang ở  buổi yến tiệc, thế nên khi trời sập tối, đoán chừng tiệc  tàn,  mới kêu Tiểu Bạch Nhi đến thông báo với  , rạng sáng ngày mai sẽ cùng  rời . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-104-nguoi-buon-canh-cung-dau-vui-2.html.]
Vốn dĩ,  chẳng lo lắng chuyện Vân Ly ở bên cạnh Lương Hữu Thuần, bởi vì  Cao Đào bên cạnh, hơn nữa tỷ  cũng là kẻ ham sống sợ chết, ngoài việc bày trò vặt vãnh đối phó  thì cũng chẳng  gan  mà g.i.ế.c , phóng hỏa. 
 đến  gương,  lượt tháo những trang sức  tóc xuống, bỗng  ngoài cửa vọng đến tiếng bước chân, đoán là Tiểu Bạch Nhi về nên  vẫn cúi đầu mân mê đuôi tóc: "Ta tự  ,  về nghỉ ngơi sớm ." 
Chẳng  tiếng trả lời nào đáp ,  ngẩng lên định hỏi thì giật  xém c.h.ế.t ngất khi thấy  ảnh Lương Hữu Thuần mờ ảo  ánh nến đang phản chiếu trong gương. Không    nên ở cạnh Vân Ly lúc  .    ,   vẫn đang mặc hỉ phục,   như mang theo một luồng sát khí lạnh ngắt, đôi mắt  muôn ngàn tia lửa lóe sáng tựa  thiêu đốt tất cả. Tay chân  bắt đầu run lập cập. 
"Thái… thái tử… …    đến đây?"
"Sao? Lẽ nào    đến?" 
Dứt lời, Lương Hữu Thuần liền tiến tới ép sát   cạnh bàn,  thở của   nồng nặc mùi rượu, đôi mắt vẫn  chằm chằm như  nuốt chửng . Lương ma vương    là đến hỏi tội  vì khiến Vân Ly ngã đấy chứ.  cố nghiêng đầu né tránh ánh mắt rực lửa đó. 
Bỗng nhiên, Lương Hữu Thuần bóp chặt lấy cằm  lôi ,  nhanh chóng dùng môi  phủ lấy môi ,  hoảng hốt đẩy ,    hung hăng tiếp tục lao tới. 
"Thái tử,   nhầm , Ngọc Hoa cung ở bên ." 
Lương Hữu Thuần  những   mà còn ghé sát  tai ,  thở dồn dập: "Ta  nhầm, chính là nàng, thái tử phi của ." 
Nghe xong thì lạnh toát cả ,  dùng hết sức bình sinh đẩy Lương Hữu Thuần , toan chạy trốn, nhưng sức lực của   tài nào phản kháng ,     tóm lấy ném bay lên giường. 
Trời ơi, vết thương của  vẫn  lành hẳn, đau đến tê liệt, mới gượng dậy thì    đẩy ngã trở ,  thấy đôi mắt  đỏ ngòm, chẳng khác nào mắt của những con rồng hung ác mà  từng mường tượng qua lời kể của Lục xà nương.