Sau khi thấy tên lính lấy một sợi dây thừng cột    thì Lương Hữu Thuần mới buông tay, phía  lưng, Thiên Tằm và Ngụy Vĩnh An cũng đồng thời giữ chặt lấy . 
Ý thức dần mất ,   thấy Cửu Nhật,     đầy những máu, chúng  cách  một bờ tường đá, mặc dù    cố gắng kéo   lên nhưng  thể . 
Hồi lâu, Cửu Nhật vuột khỏi tay , rơi thẳng xuống đáy vực sâu  mất hút,  gào  kêu tên   trong tuyệt vọng, bỗng   đó  tiếng nữ nhi nhỏ nhẹ: "Thái tử phi tỉnh ." 
 vội bật  dậy,   đau ê ẩm, cảm giác như mới   khác lấy chày giã xong,  đảo mắt  xung quanh, nhận  nơi đây   là phòng của , tất cả vật dụng đều  cũ kỹ, mùi ẩm mốc bốc lên thật khó chịu. 
Nhìn sang cung nữ bên cạnh, hóa  là Dao Dao cô nương,  hỏi: "Đây là ? Sao cô nương  ở đây?" 
Dao Dao  lấy chiếc gối kê  lưng đỡ   đáp: "Bẩm thái tử phi, đây là lãnh cung, là Cao  bảo nô tỳ đến chăm sóc ." 
"Thái tử  lệnh nhốt  ở đây ?" 
"Không   thái tử phi, đây là lệnh của hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ  thương, đến nay vẫn còn  tỉnh."
"Thái tử  thương nặng lắm ?" 
Dao Dao gật đầu, đáp: "Thái y  thái tử điện hạ mất m.á.u quá nhiều, cơ thể suy yếu, tạm thời  tỉnh ." 
Cũng , lúc  vách núi, m.á.u   tuôn  nhiều thế  mà, thầm cầu mong Lương Hữu Thuần đừng xảy  chuyện gì, nếu ,  sẽ c.h.ế.t mất. 
 thế mà   lãnh cung ở , nơi đây hẳn là chỗ   Nhược La hoàng hậu sống cùng hai đứa trẻ. Vội bước xuống giường,  chầm chậm tiến  bên ngoài, Dao Dao theo bên cạnh đỡ . Lãnh cung hóa  là một cảnh cung  bỏ hoang, cỏ mọc um tùm, rêu phong phủ kín. 
"Không ngờ  ngày    đến nơi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-107-lanh-cung-1.html.]
"Thái tử phi, đợi thái tử điện hạ tỉnh , ngài  sẽ đưa   khỏi đây nhanh thôi." 
  Dao Dao, khẽ đáp: "Bên ngoài sóng gió quá nhiều, lãnh cung đôi khi  là nơi bình yên nhất." 
Cứ thế qua mấy hôm liền, Dao Dao thấy tâm trạng  u uất nên chẳng dám hỏi han gì, chỉ im lặng bên cạnh chăm sóc, cơm canh đưa  tuy  sánh  lúc ở Đông cung nhưng đối với một nơi như lãnh cung thì  là  thịnh soạn , Cao Đào xem  lao tâm  ít. 
Bữa trưa hôm ,  gọi Dao Dao  xuống cùng ăn cơm, thấy cô  chỉ ăn mỗi cơm trắng,  với tay gắp thức ăn bỏ  bát cô .
"Mấy hôm nay cô ở bên cạnh , vất vả  ít, ăn nhiều một chút." 
Dao Dao  , đôi mắt ngấn nước, đầu gật lia lịa, cô nương  thật ngộ nghĩnh,  chỉ quan tâm một chút thì  cảm động như  . 
"Sao ?" 
Cô  lắc đầu quầy quậy: "Nô tỳ  , chỉ là… chỉ là thái tử phi quan tâm nô tỳ như   nô tỳ nhớ tới mẫu  của ." 
  khẽ, đúng là chủ nào tớ nấy, chẳng trật   , thế nào mà hình tượng của bổn công chúa  đây  khiến họ liên tưởng tới mẫu  của họ   chứ. 
Sau bữa cơm ,    Dao Dao là cô nhi, lên năm tuổi thì mẫu  cô  bệnh nặng qua đời, vì nhà nghèo   tiền chôn cất nên  bán   phố lấy tiền mai táng, cũng may gặp  Lương Hữu Thuần bỏ tiền chôn cất mẫu  cô   đưa cô   cung và cho hầu hạ bên cạnh. 
 cảm thấy hình ảnh của  nơi cô , cùng là những đứa trẻ mồ côi, mẫu  mất khi  còn quá nhỏ nên trong trí nhớ  hề lưu  chút hình ảnh nào của bà, cũng may  còn  Lục xà nương bên cạnh yêu thương chăm sóc. 
"Dao Dao, cô   thái tử vì   xem trọng và tin tưởng Cao quốc sư ?" 
"Bẩm thái tử phi, nếu   Cao  thì e rằng hoàng thượng và thái tử   hổ ăn thịt ."