thế thì thộn mặt , Dao Dao như đoán   đang thắc mắc nên  kể rõ đầu đuôi. Rằng chuyện xảy  lúc Lương Hữu Thuần  tròn mười tuổi,  hôm  ngày giỗ của Huệ Tâm hoàng hậu, hoàng thượng đưa   đến bái tế bà . 
Đêm đó mưa  lớn, sấm chớp khắp trời,   vì sợ hãi   kiểm soát  bản , một  chạy  ngoài. Khi hoàng thượng  gặp  Lương Hữu Thuần trong rừng thì  một con hổ trắng xuất hiện, ông  chẳng   , chỉ  ôm lấy    phó mặc cho  phận. 
Lúc  còn  tiếng hổ gầm nữa, phụ tử họ ngẩng lên thì thấy Cao Đào, Cao Đào   đuổi bạch hổ  , và tự xưng là đạo sĩ tu luyện  núi Thiên Sơn, đoán  Lương Hữu Thuần  mệnh đế vương nên hạ sơn để phò tá thái tử đăng cơ. 
Xem , Bạch hổ tinh quân  cũng khéo chọn cách xuất hiện,  đang nghĩ lúc đó, nếu một trong hai   dũng cảm lên, mắt  rời bạch hổ, xong thấy nó biến thành Cao Đào thì sẽ thế nào đây, chắc là lăn kềnh , c.h.ế.t ngất mất thôi. 
Chiều đến, Dao Dao  cung lấy thêm nến, cũng là để  ngóng tin tức, vì ban sáng   hoàng hậu đang  sức tống cho  một mớ tội trạng, nào là  tư tình với Cửu Nhật nên mới cùng  bỏ trốn, nào là hại thái tử suýt mất mạng, nào là  ô nhục hoàng thất… cuối cùng là bà  xin hoàng thượng và thái tử phế truất .
Bà  tưởng là  thèm  thái tử phi ,  mà thèm , Thiên hậu tương lai bổn công chúa đây còn  thèm   chứ. 
   tựa cửa trông lên trời, chẳng  Tiểu Bạch Nhi và Cửu Nhật thế nào , họ  còn trở  nhân gian  nữa . 
Bỗng thấy  chân   gì đó chông chênh,  cuối xuống , hóa  là sàn nhà  vỡ, đưa tay định lắp mảnh vỡ  thì thấy  một mảnh giấy  cũ. Những dòng chữ ngệch ngoạc hiện   mắt. 
"Nhân nhi ước  phụ hoàng đón Nhân nhi  khỏi nơi , ước  ăn những món ngon, ước   thấy phụ hoàng." 
Bất giác, sống mũi  cay xè, mong ước tưởng chừng như giản đơn, bình dị  đối với đứa trẻ khờ đó  quá ư xa xôi. 
"Nàng đang  ?" 
Lương Hữu Thuần chẳng  đến từ lúc nào, đầu vẫn đang quấn băng vải trắng, tay cũng ,    , giễu cợt: "Là nhớ bổn thái tử quá nên  ?" 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-108-lanh-cung-2.html.]
"Đồ tự luyến,    , chẳng khác nào phế nhân." 
Lương Hữu Thuần  mà  : "Ta  thành phế nhân thì cũng là phu quân của nàng,   vì thế mà nàng  bỏ   nữa chứ?" 
 đưa mảnh giấy cho Lương Hữu Thuần xem,   đón lấy, ánh mắt lướt qua một lượt  gấp . 
"Đây cũng từng là mong ước của , nàng  ? Ta  nghĩ  sẽ chẳng bao giờ đặt chân đến nơi  nữa, nhưng vì nàng đang ở đây." 
Thoáng thấy đôi mắt  phảng phất một nỗi buồn man mác,     gợi  trong lòng  những ký ức đau thương. 
"Thiếp xin ." 
Lương Hữu Thuần nắm lấy tay  dẫn , đến  cảnh cung, thấy một bức tường, phía   một cái lỗ, đủ cho một đứa trẻ chui lọt, bên  bức tường  là cây táo đang mùa sai quả. 
Qua lời kể của Lương Hữu Thuần,  mới  lúc nhỏ   và Lương Nhân vẫn thường theo đường  sang bên  hái táo. 
Cho đến một ngày, đám thái giám trong cung phát hiện  họ, vì nhường Lương Nhân   nên lúc Lương Hữu Thuần đang chui qua thì bọn chúng đuổi kịp,    chúng đánh  chân, đau đến mức   vững. Nhược La hoàng hậu khi  chuyện   cả một buổi chiều. 
Im lặng một quãng, Lương Hữu Thuần  sang , tiếp: "Đêm hôm đó trời đổ mưa  lớn, đêm đó  mãi mãi mất  mẫu hậu,  ánh chớp,   thấy   treo cổ tự vẫn. Nàng  xem, nếu   trốn  hái táo thì mẫu hậu cũng sẽ  bỏ   mà   ?" 
Có lẽ lúc , quá khứ đau thương  đang bủa vây lấy , lẽ    nên đến đây,  chẳng    để an ủi nữa, vội tiến đến ôm lấy , tay khẽ vỗ về  lưng. 
Lương Hữu Thuần cũng ôm chặt lấy , giọng run run: "Hứa với , nàng sẽ  bao giờ bỏ rơi  nữa. Nàng  ? Lúc nàng rơi xuống vách núi,  thấy  như  mất  tất cả,   sợ."