Nói xong,    xuống, kéo chăn lên,  nhắm mắt thì  Lương Hữu Thuần giựt  tiếp,   kề sát mặt : "Hoàng hậu nương nương nên  gương  cho các phi tử noi theo chứ nhỉ?" 
 vùng dậy, tống luôn cả Lương Hữu Thuần và chiếc gối bay xuống giường,    xô bất ngờ thì lăn luôn xuống sàn, một lát lâu  mới lụi hụi  dậy. 
"Nàng đang  cái gì ?" 
"Bổn cung  ngủ một , hoàng thượng  thể về Thiên Nhân Điện hoặc   sàn tùy ý." 
Lương Hữu Thuần hậm hực lôi lấy một cái chăn, trải lên sàn   bịch xuống đó,  cũng  kệ  ,  mặt  trong, trùm chăn, nhắm mắt. 
Đang mơ mơ, màng màng thì  cổ  nhột nhột, mắt nhắm mắt mở  sang,  thảng thốt, hét lên: "Hoàng thượng…" 
Chàng  vội đưa tay bịt miệng  , lát  mới thả ,  trợn mắt: "Sao   lên đây?" 
"Bên  lạnh lắm, sàn nhà  cứng, trẫm  ngủ ." 
Thần tiên ơi,   bày  cái bộ dạng    cứ thấy ớn ớn thế nào . 
"Thiếp thấy  nóng mà, nào  lạnh lẽo gì ." 
Lương Hữu Thuần đột nhiên sáng mắt lên, túm lấy chăn giựt : "Nếu nóng thì nàng đừng đắp chăn nữa." 
Vừa chống tay định bật dậy thì     đẩy ngã xuống, gương mặt Lương Hữu Thuần càng lúc càng gần,   tim  như trống đánh liên hồi, vội đưa tay ôm chặt lấy . 
Chàng   , cất giọng trầm buồn: "Hoàng hậu, nàng đừng từ chối trẫm nữa, trẫm hứa sẽ dịu dàng với nàng. Chuyện xảy  hôm đó khiến trẫm  hối hận, trẫm sẽ  bao giờ ép buộc nàng nữa ." 
 im lặng   gì, đôi tay dần buông lơi, ánh mắt  như vực thẳm sâu hun hút nhấn chìm lý trí của   đêm thu bất tận. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-115-mua-thu-vang-vo-1.html.]
Khoảng một tháng ,  nhận  lá thư đầu tiên của Lương Tịch. 
"Hoàng hậu nương nương, mới đó mà  một tháng trôi qua ,   khỏe ? Hạ quốc lúc  đang chìm trong sắc vàng cam, màu vàng của những bãi cỏ khô  thảo nguyên, màu cam của những hàng cây đang  lá đổi màu, trời thu Hạ quốc trong vắt, xanh thẳm  một bóng mây. Những buổi chiều tà, trầm  trong cơn gió se lạnh, ngắm  từng đàn dê thong dong  đồng cỏ khiến cho lòng   đỗi bình yên. 
Cửu hoàng tử và Tiểu Bạch Nhi cô nương vẫn khỏe, xin  hãy yên tâm, còn về kỳ án, chúng  vẫn đang điều tra, Lăng vương gia  cho tăng cường các đội lính tuần tra  khắp Hạ quốc, hy vọng sẽ sớm tìm  chân tướng. Thần  Lương Tịch." 
Gấp lá thư ,  cho  một chiếc hộp   sang bảo Tiểu Đào mài mực để   vài dòng hồi âm cho ngài . 
"Tứ vương gia,  và hoàng thượng vẫn khỏe, ngài cũng hãy chú ý sức khỏe và an  của , nhờ ngài  với Cửu ca  và Tiểu Bạch Nhi,  ở đây sống  , đừng lo lắng gì cả, mong   mau chóng  thành nhiệm vụ để trở về. Hoàng tẩu Bình Nguyên". 
Vừa trao thư và một ít bạc cho tên lính thì Thủy Vân đến tìm. Chúng  cùng   dạo một vòng quanh Ngự Hoa Viên,  cũng bế Tiểu Hắc theo cùng. 
"Dạo gần đây Hàn quý phi   khó gì nàng ?" 
"Không , Hàn quý phi ngoài việc đến thỉnh an thái hậu thì hầu như  thấy  ngoài." 
 khẽ vuốt ve Tiểu Hắc, : "Hậu cung của hoàng thượng giờ  đông đúc, cô  cũng  thể nào  gây chuyện từng  ." 
Thủy Vân  : "Hoàng hậu nương nương, thần  thấy trong tẩm cung của   kiếm." 
" , là thanh kiếm Cửu ca bảo thợ rèn cho  lúc ở Hạ quốc,  luôn mang theo bên ." 
Nàng  khẽ gật đầu, tiếp: "Hôm , thần    Vương phi cũng xin hoàng thượng cho cô   mang theo bảo kiếm của gia tiên  cung nhưng hoàng thượng  đồng ý." 
"Sao   đồng ý nhỉ? Lúc   cứ thế mà mang  thôi,  xin xỏ ai ." 
"Nương nương, vì an  của hoàng thượng nên phi tử trong cung  ai  phép mang kiếm bên ." 
"Hoàng thượng    gì với , kiếm  là  mang từ Đông cung sang tận đây,  còn một thanh đoản kiếm giấu  giường nữa đấy."