Lão đạo sĩ cúi : "Bẩm hoàng thượng, lão nô thấy yêu khí ở tẩm cung của hoàng hậu, khẩn xin hoàng thượng cho phép lão nô  trong xem xét, đảm bảo an nguy cho hoàng hậu nương nương." 
Lương Hữu Thuần gật đầu: "Được, mau  xem ." 
  bất động, còn   lục tục kéo   trong, soi xét một hồi. Lát  trở , lão đạo sĩ  hỏi: "Hoàng hậu nương nương, ban nãy    thấy điều gì kỳ lạ ?" 
"Bổn cung  thấy gì cả,  đang ngủ mà, nhắm mắt thì   mà thấy chứ?" 
Lão  sang Lương Hữu Thuần, khẳng định: "Yêu khí chỉ mới rời   lâu, lão nô vẫn cảm nhận , cũng may là nó  hại gì đến hoàng hậu nương nương." 
Lương Hữu Thuần thở phào: "Vậy thì yên tâm , Tử Khâm đạo sĩ hãy về , ngày mai trẫm sẽ  Cao quốc sư tìm cách ngăn  cho yêu quái đến nữa." 
Lúc Tử Khâm rời ,  nhác thấy ánh mắt lão    một cách khó hiểu, như đang nghi ngại.    cả,    phong ấn pháp lực ,  thi triển pháp lực thì lão  chắc chắn  thể    . 
"Hoàng hậu đừng sợ, hôm nay trẫm ở  đây với nàng." 
 sực tỉnh  lên, Lương Hữu Thuần đang cho rằng  sợ yêu quái ,   ở   khéo còn khiến  sợ hơn  chứ. 
"Hoàng thượng  tin là  yêu quái ?" 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-120-bi-lao-dao-si-nghi-ngo-2.html.]
"Trẫm nửa tin nửa ngờ, đợi khi nào bắt  thì trẫm sẽ tin." 
"Nếu bắt  thì hoàng thượng sẽ  gì?" 
"Đương nhiên là g.i.ế.c ngay tức khắc , trừ họa cho  ." 
Nghe    mà  lạnh cả , cố chống chế: "Người     , yêu quái chắc cũng sẽ    , nếu là yêu quái  thì   g.i.ế.c ?" 
Lương Hữu Thuần bật : "Trẫm  cần    , chỉ cần là yêu thì trẫm sẽ  nương tay, một đao mà g.i.ế.c c.h.ế.t thôi." 
Nói xong,   nắm tay  kéo  trong. Cả đêm hôm ,   tài nào ngủ , lo sợ cái ngày mà Lương Hữu Thuần phát hiện   phận thật của ,    c.h.ế.t  tay , nếu cứ đợi Cửu Nhật đưa  thì e rằng  kịp mất,  nghĩ cách tự  rời khỏi đây thôi.
Trằn trọc cả đỗi, phía  lưng vẫn  tiếng thở đều đều, Lương Hữu Thuần hẳn là ngủ say .  nhẹ nhàng gỡ tay  , bước xuống giường, tiến  phía cửa sổ, khẽ đẩy đôi cánh song. 
Bầu trời đêm nay   trăng, cũng   lấy một ngôi , thật mờ mịt như  phận hiện tại của  , lúc phát hiện bản     quá xa là lúc chẳng thể dừng   nữa . 
Thời gian cứ thế trôi nhanh,  một mùa đông nữa đang đến, ngày nào  cũng thơ thẩn cùng Tiểu Đào  dạo quanh hoàng cung, tiện thể xem đường hướng như thế nào để dễ bề bỏ trốn. 
Lương Hữu Thuần  cũng ác thật, xung quanh bên ngoài tường,   cho đào hồ để nuôi cá sấu, ngoài  cổng chính  thì ngoại bất nhập, nội bất xuất, cứ như     định bỏ trốn   . 
Đang chán nản, tuyệt vọng thì nhác thấy  bóng hai , trông như một nam, một nữ đang lôi lôi, kéo kéo. Vốn dĩ trời sinh  mang tính tò mò nên  lập tức tiếp cận đôi tình nhân để hóng chuyện.