Đâu chừng bảy ngày , Ngụy Vĩnh Lạc đến đón  về Lương quốc, ngài  mang cả Tiểu Đào theo cùng. Lương Tịch và Lăng vương gia cùng  tiễn chúng . Lương Tịch  , thoáng chút bùi ngùi: "Hoàng hậu nương nương, bảo trọng." 
"Tứ vương gia bảo trọng,   đây." 
Đoàn hộ tống từ từ rời khỏi hoàng cung,  một đoạn khá xa,  vén màn, ngoái   thì vẫn thấy Lương Tịch  đấy. 
Vì   thể    khỏe nên đoàn hộ tống  khá chậm. Chẳng hiểu   đường về  liên tục nôn ọe, phát sốt, cứ thấy trong  khó chịu vô cùng. Tiểu Đào lo lắng bảo Ngụy Vĩnh Lạc tìm đại phu nhưng  ngăn cản, nghĩ rằng do đường xốc nên mới như . 
Qua bao nhiêu ngày, cuối cùng chúng  cũng về đến Lương quốc, Lương Hữu Thuần  trông thấy  thì chạy vội đến ôm chầm lấy. 
"Nàng  về , thật may quá. Nàng  khỏe ?" 
Chàng  ôm chặt quá   khó thở, vội đưa tay đẩy : "Thần   ." 
Dứt lời thì    mềm nhũn, đầu choáng váng, ngã nhào   lòng Lương Hữu Thuần,   hốt hoảng bế  chạy thẳng  trong điện, hô hoán gọi thái y đến. 
Lương Hữu Thuần nắm c.h.ặ.t t.a.y , dịu dàng: "Đừng lo, là nàng  đường xa nên mệt quá thôi, lát nữa trẫm bảo thái y kê cho nàng vài thang thuốc bổ." 
 mệt nên chẳng mở nổi miệng mà . Lát , Tôn thái y hối hả chạy ,  kịp hành lễ   Lương Hữu Thuần giục: "Mau, mau xem cho hoàng hậu."
Ông   ,  , vội vàng đến bắt mạch cho .  thấy ông  trầm ngâm một hồi  bỗng dưng sáng mắt lên, bật  dậy, chắp tay: "Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương  mang long thai ." 
Đám cung nữ bên cạnh  thế cũng đồng thanh chúc mừng.
Lương Hữu Thuần gặng hỏi: "Khanh  hoàng hậu  thai ?" 
Tôn thái y gấp rút trả lời: "Bẩm hoàng thượng, đúng  ạ, chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng hậu nương nương. Chỉ là mạch tượng khá yếu,  thể do nương nương  đường dằn xốc nên  thời gian  tuyệt đối     nhiều." 
"Được , khanh lui  ." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-141-de-vuong-von-di-vo-tinh-1.html.]
 thấy trong ánh mắt    hề  lấy một chút vui mừng, điệu bộ giống hệt lúc  tin Thủy Vân  thai, chẳng lẽ Lương Hữu Thuần    con , lúc  còn bảo  sinh cho   mà. 
 gắng gượng mở miệng gọi: "Hoàng thượng."
Lương Hữu Thuần    , dịu giọng: "Để trẫm sai họ đưa nàng về Thiên An Điện nghỉ ngơi, nàng đang  khỏe,  gì để  hãy ." 
Hôm , mới ăn xong bát cháo thì Tiểu Đào đưa lên một bát thuốc, bảo là thuốc dưỡng thai do hoàng thượng đích  bảo thái y viện sắc  mang đến,  thấy thật lạ,  khi cứ bóc thuốc thôi  đưa tới cho cung nữ trong điện tự sắc là  mà.
Vừa đưa lên miệng định uống thì thái hậu   từ  đùng đùng xông , quát: "Không  uống." 
Đang  hiểu cớ sự gì thì bà  lao đến, đưa tay hất văng bát thuốc xuống sàn,  hoảng hồn, hỏi: "Mẫu hậu,   gì ?"
Thái hậu quát bảo đám cung nữ lui  hết bên ngoài,  tròn mắt  bà . 
"Hoàng hậu   thuốc  là thuốc gì ?" 
"Là thuốc dưỡng thai, hoàng thượng bảo thái y viện mang đến cho nhi thần." 
Bà  nghiêm giọng, : "Đó là thuốc phá thai." 
 sững sờ  bà , lắc đầu: "Không  ,  hoàng thượng  cho nhi thần uống thuốc phá thai  chứ? Người  nhầm lẫn gì chăng?" 
Thái hậu  xuống bên cạnh , hạ giọng: "Ai gia  nhầm, hôm nay  của  đến thái y viện lấy thuốc, vô tình   cuộc  chuyện của Tôn thái y và Dao Dao, cung nữ  cận bên cạnh hoàng thượng, con bảo xem,  thái y viện   tự tay sắc thuốc cho con chứ? Không  cứ bốc thuốc  đưa cho cung nữ là  ?" 
"Không thể nào,  ngài   thể  như  ? Chắc chắn  nhầm lẫn gì ." 
Thái hậu nắm lấy tay : "Con  thật cho ai gia , đứa bé là cốt nhục của Lương Tịch  ?" 
 vội hất tay bà  : "Mẫu hậu,  đang  gì ?" 
"Đừng sợ,  là mẫu  của Lương Tịch, con cứ thành thật  cho  ,  sẽ bảo vệ mẫu tử con. Hoàng thượng vì  con mang thai với Lương Tịch nên mới bảo Tôn thái y đưa thuốc phá thai cho con."