"Vậy đám  áo đen hôm qua cứu giá là thế nào?" 
Thiên Tằm  lên, chậm rãi đáp: "Hoàng thượng sớm  nghi ngờ nên lệnh cho Cửu hoàng tử tuyển chọn những  đến từ phương bắc và đào tạo họ thành các cao thủ nhưng  đưa  hàng ngũ cấm vệ quân. Trước hôm xảy  chuyện, họ  bí mật  điều đến hoàng cung, còn những binh sĩ tham gia cấm vệ quân là những  đến từ phương nam do Tịch ca ca tuyển chọn.”
"Ngài    thể  dối chuyện Lăng vương gia và tứ vương gia mưu đồ tạo phản?" 
Thiên Tằm cất giọng xa xôi: "Hoàng thượng  nếu  tìm  chứng cứ thì chi bằng tự tạo chứng cứ. Ngài   khi  thái hậu  thư thông báo cho Tịch ca ca thì  canh đúng ngày để tiến hành, vì  thái hậu đinh ninh là Tịch ca ca đến mang  và đứa bé ." 
 rớt nước mắt,  khổ: "Ta hiểu , đế vương vốn dĩ vô tình, là   tự huyễn hoặc ." 
"Nương nương, hoàng thượng  lo cho , ngài  bảo  đến giải thích với . Nương nương, bậc đế vương   nhiều lựa chọn." 
Muội  chịu tra tấn đến thương tích đầy  để diễn tròn vở kịch  mà  một lời oán thán, thậm chí còn  đỡ cho Lương Hữu Thuần. 
"Thái hậu thế nào ? Ngụy tướng quân g.i.ế.c bà   ?" 
"Thái hậu đang  giam trong tử ngục, chuyện đêm qua, sáng nay hoàng thượng sẽ thông báo trong buổi thiết triều,  thể một lát nữa, rượu độc sẽ  đưa đến." 
"Ta  ,  cũng về nghỉ ngơi ,    , đừng lo lắng." 
"Thần  cáo từ." 
Thiên Tằm  ,  cố bước xuống giường, gọi Tiểu Đào  giúp  chải tóc và  y phục. 
Chúng   xe ngựa đến đại lao, tên cai ngục một mực  mở cửa, bảo là hoàng thượng  lệnh, bất cứ ai cũng   gặp thái hậu.  đưa  một nén bạc, : "Ta chỉ  một lát  sẽ  ngay, hoàng thượng vẫn đang thiết triều, ngài  sẽ   ." 
Cuối cùng,  miễn cưỡng cho  , dặn dò  nhanh lên. Hắn dẫn  đến bên căn phòng giam  sâu bên trong. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-146-hoang-cung-dai-loan-4.html.]
"Hoàng hậu nương nương, chính là nơi ." 
"Ta  , ngươi lui  ." 
Thái hậu đang  ở đó, vết thương  bụng chỉ băng tạm bợ, tóc tai rối bù rũ xuống gương mặt, đôi mắt sâu hoắm, mới qua một đêm thôi mà  suýt  nhận  bà . 
"Thái hậu." 
Bà   tiếng liền  , trông thấy  thì vội lết  cạnh cửa, đôi tay bám lấy các chấn song, hỏi: "Đứa bé thế nào ? Có giữ  ?" 
 lắc đầu: "Đã mất , nhưng nó   là cốt nhục của tứ vương gia." 
Bà  đột nhiên bật  sảng khoái: "Ác báo, đúng là ác báo,   tự tay hại c.h.ế.t cốt nhục của ." 
"Người thì  khác gì hoàng thượng? Hàn Ẩn là con của ,  chẳng  cũng đưa cổ trùng    đễ dễ bề sai khiến đó thôi." 
Thái hậu rớt nước mắt,  : "Nó  với cô  ? Ta  hề để độc trùng lên  nó, đứa trẻ  tính tình ương ngạnh,    là để nó ngoan ngoãn  lời mà thôi,  chỉ  đến một ngày  thể nắm quyền hành trong tay,  thể đưa nó  cung hưởng phúc, thế nhưng nó  gây  những chuyện khiến tiên đế chú ý,   còn cách nào khác, vì bảo vệ nó nên mới ép nó tạm lánh ." 
"Hắn c.h.ế.t ,   chứ?" 
"Ta , lúc Lăng Thiên Thừa báo tin Tịch nhi cứu  cô thì   nó      sát hại ." 
"Hắn bắt  vì   quốc vương Ly quốc giải trừ cổ trùng, là   hại ." 
Ánh mắt bà  rực lên nỗi căm hận: "Là tiên đế, là thái hoàng thái hậu  hại chúng , họ  cho phép cặp song sinh nào sống sót trong hoàng thất vì sợ xui rủi, khiến   vứt bỏ con , khiến    đến bước đường hôm nay." 
"Bà  từng nghĩ cho tứ vương gia ? Tam vương gia cùng bà lên kế hoạch thì thôi , nhưng tứ vương gia   gì cả, bà bảo ngài   thế nào đây?" 
Thái hậu như chợt tỉnh,  ,  lóc, cầu khẩn: "Hoàng hậu,  ơn, xin hãy cứu Tịch nhi, chuyện   liên quan đến nó, hãy  với nó đừng thù hận gì cả, ở  Hạ quốc và đừng bao giờ   Lương quốc nữa,  cầu xin , xin  xin hoàng thượng tha cho nó."