Xác  mỗi lúc một chồng chất, oán khí ngất trời, họa hoằn lắm mới thấy bóng dáng Lương Tịch và Thiên Tằm thấp thoáng. 
 đưa chân đạp tên lính đang giữ ,  sang đánh tên còn ,  nhanh chóng rút lấy thanh kiếm bên  , kề ngay cổ Lương Hữu Thuần. 
"Mau  lệnh cho họ dừng , nếu   sẽ g.i.ế.c ngươi." 
Lương Hữu Thuần   bằng ánh mắt thống khổ: "Nàng…" 
Chẳng đợi    hết,  quát lớn: "Binh sĩ Lương quốc mau dừng , hoàng đế các ngươi đang trong tay , còn tiếp tục  sẽ g.i.ế.c ." 
Ngụy Vĩnh Lạc tái xanh mặt mày, giọng run run: "Nương nương bình tĩnh,  đừng  hoàng thượng  thương." 
"Ngụy tướng quân,    đủ kiên nhẫn ." 
Ngụy Vĩnh Lạc vội hô lớn: "Lui binh." 
Bọn lính  tiếng kẻng thì liền ngừng chiến, dạt  các phía, tướng sĩ theo Lương Tịch  c.h.ế.t sạch chẳng còn một ai, chỉ còn  ngài  và Thiên Tằm đang   về hai hướng. 
Lương Hữu Thuần đột nhiên đưa tay nắm lấy lưỡi kiếm, dùng sức kéo mạnh,  bất ngờ lao theo. Chàng  đoạt lấy thanh kiếm, quẳng  xa, tay  đẩy  ngã dúi dụi xuống đất. 
Thoáng  tiếng Lương Tịch gọi,  vội lồm cồm bò dậy, thấy ngài  đang chạy về phía . 
Bỗng, một mũi tên bay nhanh đến, cắm phập  n.g.ự.c ngài . Bàng hoàng  sang bên cạnh,  thấy Lương Hữu Thuần cũng  hạ cung. Lương Tịch dần khụyu xuống, m.á.u từ khóe miệng  ngừng tuôn . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-150-mau-nhuom-thanh-lac-hoa-2.html.]
"Không, tứ vương gia, ." 
Hai tên lính  tiếp tục lao đến, chúng  lôi  lên nữa mà giữ cho quỳ luôn  đất. 
"Hoàng thượng,  sai , xin  khai ân, xin  khai ân." 
Lương Hữu Thuần chẳng  chẳng rằng, đưa tay vẫy một cái, đám cung tiễn liền lao lên. 
"Đừng mà." 
Vừa dứt lời thì vô vàn mũi tên nhằm  hướng Lương Tịch bay đến, Thiên Tằm nhanh chóng chạy , quỳ xuống  mặt Lương Tịch, dùng cả   che chắn cho ngài . 
Cảnh tượng khủng khiếp    từng tưởng tượng, tấm lưng mảnh mai  hứng chịu vô  mũi tên sắc nhọn,   chỉ kịp thốt lên ba tiếng: "Tịch ca ca." 
Thế , Thiên Tằm buông xuôi, ngã  lòng Lương Tịch, bọn cung tiễn  tiếp tục b.ắ.n tên từ phía  đến, m.á.u từ miệng ngài   tuôn  nhiều hơn. 
Lương Hữu Thuần từ từ bước đến gần họ. Lương Tịch đưa mắt   , ai oán: "Tại ?" 
"Tứ , chỉ  như thế  mới khiến cho  tuyệt đối tin ." 
  vật vã,  đến lả , tưởng chừng như  bao nhiêu lệ thì  trút cạn  giây phút . Ánh đuốc cứ nhòa dần,   còn  thấy  bất cứ điều gì nữa. 
Kết cuộc đau thương thế mà  xảy , Lương Tịch  , ngài   , bỏ   lưng cả một mùa hạ đang chớm đến, ánh nắng nhạt màu  thảm cỏ xanh ngút ngàn khi chiều dần buông, tiếng chim kêu trong đám lau bên bờ suối vẫn vang lên khắc khoải đến mệt nhoài. 
 nhớ đến nụ   cơn mưa  băng đêm đó, chỉ thoáng qua  vụt tắt vĩnh viễn như ánh  qua trời .