"Tiểu Ngư,  nhận   ?" 
Tiếng   thuộc vang lên bên tai kéo  về thực tại. 
"Cửu ca, là  ? Muội  mơ  ?" 
Cửu Nhật nắm lấy tay , dịu dàng: "Là ,  về ." 
Vội bám lấy tay  ,  gượng dậy, nức nở: "Cửu ca, đưa  rời khỏi đây ,  ơn, xin , đưa   ." 
"Tiểu Ngư,  bình tĩnh ." 
"Muội đang  bình tĩnh,  đưa    mà, Cửu ca ơi, Tiểu Bạch Nhi mất , tứ vương gia và Thiên Tằm   cũng mất ." 
Cửu Nhật kéo   lòng, an ủi: "Ta , Tiểu Ngư,  xin ,  để  một  đối diện tất cả, xin  ." 
Lát , nhắm chừng   bình tĩnh , Cửu Nhật mới nghiêm nghị: "Tiểu Ngư, Ly quốc sắp tấn công sang đây ,  dẫn đầu đoàn quân là quốc vương, cũng chính là mãng xà,  nên, trận chiến ,  buộc  tham gia."
"Cửu ca,  sợ lắm,  chỉ còn mỗi   thôi,    xảy  chuyện gì ." 
Huynh  xoa đầu  trấn an,  rằng sẽ khiến mãng xà hiện nguyên hình, ắt hẳn đám binh sĩ Ly quốc  khi thấy quốc vương của họ là yêu quái nhập  thì chẳng còn dũng khí mà đánh trận nữa. 
Cửu Nhật nán  cạnh  thêm chút nữa mới  về.  thầm trấn an bản  rằng   sẽ bình an trở , mãng xà là xà tộc, so với long tộc  thể nào mạnh hơn . 
Huynh    thì Tiểu Đào cũng bước , bàn tay nhỏ nhắn thoăn thoắt tháo băng vải  đầu  , nó lau vết thương và xức thuốc,  băng  cho ,  thấy mắt nó cũng sưng húp. 
"Muội sợ lắm đúng ?" 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-151-tinh-la-bien-le-1.html.]
"Nương nương, lúc  kề kiếm lên cổ hoàng thượng, nô tỳ   sợ,    đừng thế nữa, nhỡ  hoàng thượng…" 
"Muội sợ ngài  sẽ ban c.h.ế.t cho  ?" 
Thế là, nó kể cho   về buổi thiết triều ban sáng. Rằng hôm qua  kề kiếm lên cổ Lương Hữu Thuần, chửi   té tát  mặt bao nhiêu  nên  bảo các quan viên  dâng tấu sớ xin Lương Hữu Thuần trị tội . 
Ấy  mà tên ác ma đó  bác bỏ ý kiến của họ, thầm nghĩ  lẽ   đang cần đến Cửu Nhật trong trận chiến  nên mới dằn lòng chịu nhục. Tất cả chỉ là lợi dụng mà thôi,  đây  còn tưởng   đối với  thật lòng thật ý. 
Chiều hôm ,  cùng Tiểu Đào đến vườn đào phía Tây hoàng cung, cuối mùa xuân, hoa  tàn gần hết, đang  thì   tiếng ,  cũng chẳng buồn hóng chuyện nữa nên lướt qua. 
"Huynh,   hiểu, tứ vương gia nếu  tạo phản   bắt hoàng hậu  con tin, hoàng hậu  đến Lương quốc thì ngài  cũng theo bén gót, khác nào tự  chui  chỗ chết." 
 vội đưa tay bịt miệng Tiểu Đào , im lặng  ngóng. Ngụy Vĩnh Lạc thấp giọng: "Hoàng thượng  , nếu   chứng cứ thì tự  tạo là , tứ vương gia đuổi theo hoàng hậu đến thành Lạc Hoa  thể chỉ là để cứu ." 
Ngụy Vĩnh An ngạc nhiên: "Cứu ? Ngài    ? Hoàng hậu đến lãnh thổ Lương quốc chính là về nhà, an  thế mà." 
"Ta   nội dung bức mật chỉ mà hoàng thượng cố tình để rơi  tay tứ vương gia  nội dung gì, chỉ  rằng hoàng thượng  hoàng hậu chính là điểm yếu của tứ vương gia." 
"Nói như , hoàng hậu nương nương thật đáng thương quá ,  khác nào mồi nhử chứ." 
Ngụy Vĩnh Lạc  bảo: "Đệ ,  hai thứ chúng   bao giờ  để ý đến, một là giang sơn của hoàng thượng, hai là nữ nhân của hoàng thượng."
"Đệ hiểu." 
"Được , sớm ngày mai  còn   trận cùng Cửu hoàng tử,    đây, chuyện của tứ vương gia  cũng đừng  linh tinh  ngoài." 
"Đệ  ,  yên tâm."