Công lực của Xích kim lân lớn quá, bản   cũng  điều khiển  nữa , n.g.ự.c  đau nhói, m.á.u từ miệng tuôn trào, lơ lửng giữa  trung,  đoán chừng là Đảo Thiên Kính đang hấp thụ dòng huyết để  liền vết nứt. 
Trong tiềm thức mang theo vô vàn nuối tiếc,  vẫn    cùng Lương Hữu Thuần nắm tay dạo chợ,   từng mua kẹo hồ lô và ngô nướng cho . Chiếc khăn thêu hãy còn dang dở,    cùng   thả thiên đăng,   cùng  ngắm mưa  băng.  vẫn  nấu cho  bát canh nào cả, cũng  từng giúp  kỳ lưng và còn  nhiều điều nữa. 
Bản  dần mất  ý thức,  cảm giác linh hồn  cũng vỡ vụn và trôi  các thời  gian. 
 thấy trận giao chiến giữa phụ mẫu và mãng xà vô cùng ác liệt, khung cảnh đó nhanh chóng thoáng qua,  thấy mẫu   thảm bên xác phụ  và cả hình ảnh bà ngã xuống  tan biến. 
Tiếp đó,  thấy Cửu Nhật và Lương Hữu Thuần cùng   chân Thiên Sơn, đỉnh núi  cao tựa chọc trời, mây mù bao phủ. 
Cửu Nhật cất tiếng trầm trầm: "Ta  ở đây canh chừng, kết giới  mở , nếu sơ hở để kẻ  lọt  thì hậu quả khó lường,    thi triển pháp lực để tránh kinh động Khuynh Thành." 
"Ta tin tình yêu của  dành cho nàng  còn cao hơn đỉnh Thiên Sơn ,  yên tâm." 
 thấy Lương Hữu Thuần khó khăn di chuyển lên vách núi cheo leo đó, nhiều  suýt trượt chân, tay   đá cắt đến chảy cả máu, những mỏm đá sắc nhọn của Thiên Sơn in hằn dấu tay đỏ ngòm. Khi  đến  đỉnh núi thì Khuynh Thành xuất hiện, vẻ mặt lạnh băng: "Nhị ca,  đến đây  gì?" 
"Ta đến để cho liên đài của Kim Ngư hấp thụ huyết long, cứu lấy nàng ." 
Khuynh Thành  mặt: "Huynh về ,  phụng lệnh trấn giữ nơi ,   thể nào tiếp cận liên đài của công chúa  ." 
Lương Hữu Thuần tóm lấy vạt áo nàng : "Khuynh Thành  mội, xin  nể tình   của chúng , hãy để   ." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-163-quyet-chien-hac-long-3.html.]
Khuynh Thành vẫn chẳng để tâm, lúc ,  thấy  quỳ gối xuống. 
"Muội , nếu   để   thì  g.i.ế.c luôn  ca ca  ." 
"Huynh vì cô  mà  đến mức  ?" 
"Phải,  chấp nhận vứt bỏ tôn nghiêm và mạng sống của  vì nàng , Khuynh Thành  , nếu nàng   mệnh hệ gì thì  c.h.ế.t mất." 
Khuynh Thành khẽ phất tay, đóa liên đài lộ  nhưng đường dẫn  mọc lên vô  gai nhọn chằng chịt. Nàng  chỉ tay về hướng đó, : "Nhị ca, nếu   thể  qua con đường  thì  sẽ để  toại nguyện." 
Lương Hữu Thuần chẳng chút ngại ngần, vội chạy đến,  thấy từng chiếc gai nhọn sắc xuyên qua đôi giày của , đến bước tiếp theo thì  ngã quỵ, hai bàn tay cũng  xuyên thủng, m.á.u chảy  ngừng. 
Tuy ,   hề kêu la một tiếng, cứ thế lết dần lên, mỗi  tiến tới là vô  vết thương xuất hiện,   rút chân tay   khỏi đám gai để    chúng đ.â.m    đau nhói tâm can. 
Qua một hồi lâu,   gần như kiệt quệ,   ngã xuống, mắt vẫn đau đáu  về phía , cuối cùng,  thể gượng dậy,  lê cả    đám gai nhọn, cố sức trườn lên, bộ y phục trắng   nhuốm một màu m.á.u đỏ. 
Khi  đặt tay  lên liên đài, dòng m.á.u từ ngón trỏ nhanh chóng lan sang,  thấy  nghiến chặt răng, mặt tái nhợt,  rõ lúc   đang  đau đớn, cảm giác mà khiến  cảm thấy c.h.ế.t  sẽ  hơn. 
Khuynh Thành cũng  rơi lệ: "Thế gian  còn  kẻ si tình hơn ." 
Sau đó,   thấy Lương Tịch cùng   bên bờ suối ở Hạ quốc,  cảnh hỗn chiến ở thành Lạc Hoa,   nhiều,  nhiều những ảnh hình mà   thấy và  từng thấy nhanh chóng trôi qua  mắt. 
Cuối cùng,  thấy Cao Đào giữ viên long châu trong tay, bên cạnh là Lương Hữu Thuần đang ôm lấy xác  gào  thảm thiết,  thì,  còn thấy gì nữa.