Qua   bao lâu, trời ngả dần về chiều,   chống cằm  mép chiếc bàn tre  cũ, mắt  rời khỏi .
Sau lớp bụi đường, m.á.u me là một gương mặt quá đỗi khôi ngô,  tuấn, so với Cửu hoàng tử Nhật cung khiến   ngưỡng mộ thì  đúng là khiến cho cả nữ nhân như  đây ghen tị.
 tiến , lấy tay sờ lên trán , rõ ràng là  còn sốt nữa nhưng  mãi  chẳng tỉnh . Chần chờ một lúc,  với lấy bát cháo nóng đang bốc  nghi ngút, thổi từng chút một và đổ  miệng .
Được  chừng ba, bốn thìa thì  bật ho lên mấy tiếng khiến   mừng  hoảng, vội đặt bát cháo xuống, lấy khăn lau. Hắn đột nhiên nắm lấy tay , im lặng một . Hồi lâu,  sực nhớ rụt , ngại ngùng: "Công tử tỉnh ."
Hắn hạ tay xuống, hỏi: "Đây là ? Cô nương là ai?"
"Đây là sông Tịnh Liệt,  thấy công tử  ngất bên sông nên đưa  về đây."
Nghe  trả lời xong,  liền bật dậy, đưa tay sờ soạng lên ngực, giọng ngạc nhiên: "Cô nương, cô là đại phu ? Ta nhớ   thương  nhẹ."
Ôi,   thể nào mà  với  là vì   nén đau đớn, hy sinh kim lân của  nên  mới khỏe khoắn như thế . Thế là,  đành   dối rằng thúc phụ của tằng tổ phụ của ngoại tổ phụ của ngoại tổ mẫu của biểu tỷ  vốn theo sư phụ tu luyện  núi Ngọc Long,  ông  tặng cho viên linh đơn  khả năng chữa lành thương thế nhanh chóng, và  truyền từ các đời đến nay, qua bao nhiêu biến cố…
  nhớ bản    thêm những gì nữa, lúc  xuống thì thấy  trầm ngâm: "Cô nương, biểu tỷ của cô   đưa thứ quý giá  cho cô ?"
 đờ  một   nhanh chóng sụt sùi kể khổ: "Công tử  điều  , phụ mẫu của chúng  đều mất sớm, hai tỷ  nương tựa  , sống bằng nghề mò ngọc trai  sông. Hôm , chẳng may biểu tỷ vướng chân  đám rong,  ngoi lên kịp, uống nước quá nhiều dẫn đến mất mạng. Lúc  tìm thấy thì tỷ   mất ba ngày ,  còn nguyên vẹn, chỉ còn mỗi viên đơn  là kỷ vật tỷ  để  cho  thôi, nhưng giờ cũng   nuốt mất ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-2-gap-go-2.html.]
Đổi  bây giờ thì  bối rối là ,  vội vàng cảm kích: "Chỉ  một viên mà cô nương  dùng để cứu , ân tình  của cô, Lương Hữu Thuần  xin khắc cốt ghi tâm,   nhất định báo đáp."
A,    tên là Lương Hữu Thuần, cuối cùng cũng lừa  .  thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy thật buồn , thầm nghĩ một  trần mắt thịt như ngươi đây lấy gì báo đáp bổn công chúa.
"Tại hạ họ Lương, tên Hữu Thuần, đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, chẳng  tên họ cô nương là gì?"
Lương Hữu Thuần cất tiếng   thoáng giật , đáp: "Ta…  tên Thủy Vân."
 vốn chẳng kịp nghĩ  cái tên nào cho , thế nên lấy tên Thủy Vân  luôn. Chỉ là cái tên thôi, vài hôm nữa   lặn sủi tăm,  gặp  nữa  mà lo cái gì chứ.
Thủy Vân , vốn là thiếu nữ xinh  nhất làng chài ,  nghề mò ngọc trai. Dạo    lão ngư phủ bắt , may  nàng   thấy con cá ánh vàng xinh  nên dùng một viên ngọc đổi  về, thả  chậu nuôi. Quanh quẩn mấy ngày, thừa lúc nàng  vắng nhà,  trốn  về   nước.
Thủy Vân thì cứ tưởng con cá vàng  con mèo to nhà bên vồ mất, buồn hết mấy ngày,  sông cứ thơ thẩn, đem chuyện kể cho lão ngư phủ nên   lỏm . Nghĩ tới đây  thấy thương nàng , cũng  buồn .
"Thủy Vân, cái tên  . Nàng sống ở đây một  ?"
"Phải,  chỉ sống một ,  khi biểu tỷ mất thì  chỉ sống một ."
 gượng gạo  dối. Vốn dĩ  thấy Thủy Vân chỉ sống  một  thôi, lúc  ở nhà nàng ,  mãi trong chậu cả ngày cũng chỉ thấy nàng  quanh quẩn một , giờ thành  thêm chuyện nàng   biểu tỷ  mất nữa chứ, thật đúng là rối quá mà.