Những ngày tháng tiếp theo khá là bình yên,  thứ cứ lặp  như  sắp xếp,  ngoài việc đến thỉnh an hoàng hậu thì ở trong cung may vá, thêu thùa. Thi thoảng, hoặc là  sang chỗ Thủy Vân, hoặc là nàng  sang chỗ   cùng  . 
 mang chiếc chăn màu trắng đơn điệu , bò lê cả ngày  đó thì vẽ xong hình một nhành Tát Nhật Lãng to đùng, Thủy Vân rảnh rỗi cũng sang phụ . 
Thất tịch năm nay, hoàng hậu mở tiệc ở Ngự Hoa Viên, các hoàng tử, công chúa, quận chúa và vương tôn quý tộc đều tề tựu đông đủ,  là những nam thanh nữ tú,  chỉ   vài  trong  họ. 
Sau màn ca múa của các vũ công, các nữ tử  thành gia lập thất sẽ  màn xâu chỉ xem ai xâu  nhiều hơn, phần thưởng cũng thật lớn, hoàng hậu bảo sẽ tặng trâm ngọc cho nữ tử nào xâu  nhiều kim nhất. 
Tuy  tham gia  nhưng  cũng  phấn khích, Lương Hữu Thuần  kế bên, thấy bộ dạng của  thì khẽ lên tiếng: "Nàng là    phu quân ,  tham gia  , kích động  gì?" 
  ngoắt sang: "Nếu hôn lễ với  chậm  vài tháng là   thể tham gia , chắc chắn  sẽ giành  giải nhất."
Chàng  nhếch miệng: "Nàng   những nữ tử   dạy nữ công từ bé ? Nàng chỉ mới học  mấy tháng mà  tranh với họ , những lời  để Thanh lương   thì  còn tin." 
  cái mặt Lương Hữu Thuần mà bất mãn thật sự, Thủy Vân  kế bên chỉ khẽ mỉm , nàng  hình như  bao giờ  giận.
Tiếng trống vang lên báo hiệu thời gian  hết, hoàng hậu bảo Lưu tổng quản  kiểm tra xem  lượng kim xâu  của từng ,  cũng nôn nao  kém, cuối cùng  giành chiến thắng là Thiên Tằm quận chúa,   nhiều hơn Khuynh Thành hai cây kim. 
 cảm thán: "Nhìn Thiên Tằm quận chúa, vốn tưởng   chỉ giỏi võ công thôi,  ngờ nữ công cũng giỏi như , thật khiến  khác ngưỡng mộ mà, ai cưới    hẳn là   phúc." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-42-that-tich-2.html.]
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, các cô nương đều đem tất cả các mũi kim  xâu  cất  một chiếc hộp kèm lời nguyện    giấy,  đặt chúng  ánh trăng với hy vọng Chức nữ sẽ giúp họ  thành ước nguyện. 
Yến tiệc cuối cùng  tàn,   đều nhanh chóng tản ,  cũng mau mau về cung vì   buồn ngủ. Kiệu đang  thì đột nhiên ngừng ,  vén màn trông  thì  thấy Lương Tịch. 
"Tứ hoàng tử, là ngài ?" 
Lương Tịch  chút tần ngần  hỏi: "Thái tử phi đang tránh mặt  ? Ta thật   bản    gì khiến  giận?"
"Ta nào  giận gì tứ hoàng tử." 
"Vậy vì    ở quân doanh về,  luôn tránh né ?" 
  trong ánh mắt  như  lớp sương mù vây phủ, ánh trăng đêm thất tịch đủ sáng để  nhận thấy nét thống khổ  gương mặt  tuấn đó, vội đáp: "Tứ hoàng tử  hiểu lầm gì chăng? Ta   tránh né ai chứ?" 
Ngài  trầm ngâm một hồi  tiếp: "Có thể là do  nghĩ nhiều quá , đêm khuya gió lạnh, thái tử phi mau lên kiệu , cáo từ."
Nói xong, ngài  lướt qua  như một vị thần, nhanh đến độ khi ngoái  thì dáng hình   ở  xa. Chuyện gì thế ,  chỉ  lời Lương ma vương, tránh  khác bàn tán   thôi mà, nhưng Lương Tịch  cứ là lạ  , xưng hô với  cứ khách khí thế nào, chẳng giống với Lương Minh,  tẩu tẩu,   thế mới thoải mái  chuyện chứ. 
  sang Tiểu Đào: "Ngài    thế? Ta thấy cứ kỳ lạ thế nào ?" 
Tiểu Đào cũng lắc đầu quầy quậy  chiều cũng chẳng hiểu chuyện gì.  xoay  chui tọt  kiệu. Đi  một đoạn  vén màn ngoái     nữa, lúc  thì Lương Tịch cũng biến mất khỏi tầm mắt ,  buông màn trở   trong.