Hôm ,  và Thủy Vân đến Trúc Thanh Đỉnh, Trương Duệ đưa chúng   trong phòng chứa đàn của , cảm giác cứ như lạc  cõi mộng,  vách,  sàn cơ man nào là cổ cầm, địch tử, nhị hồ, cổ tranh,  hầu… 
 chạy đến bê một cây cổ cầm lên,  sang Trương Duệ: "Ta chọn cái ." 
Thủy Vân cũng đảo một vòng, cuối cùng nàng  chọn một cây cổ cầm khác. 
"Thái tử phi, Thanh lương , chúng  bắt đầu thôi." 
Thế là trong ngày đầu tiên, chúng   Trương Duệ giới thiệu về cổ cầm, theo lời  thì đây là nhạc cụ thanh nhã, tinh tế  các sĩ phu  dùng. 
Cổ cầm còn  gọi là Thất huyền cầm, dài bốn thước năm tấc là phỏng theo tứ thời ngũ hành, bảy dây tượng trưng cho bảy tinh tú… tóm  thì cổ cầm chính là tượng trưng cho chư thần trong trời đất và sự hòa hợp của thiên nhiên. 
Sau đó,  dạy chúng  cách sử dụng các ngón tay  dây đàn, cách gảy dây, cách giữ dây, nào là thủ pháp của tay : Khiêu, câu, phách, thác, mạt, bài, luân, đả, tích, toát, tỏa, phạt, cổn phú, tay trái thì chỉ  áng âm. 
 thấy học đàn còn khó hơn  chữ, luyện võ và thêu thùa. Trương Duệ chỉ tới  thì  quên ngay tới đó,  sang Thủy Vân cũng chẳng khá hơn là mấy, cuối cùng   mượn giấy bút của  để ghi chép , lúc  về,  còn đưa thêm mấy cuốn sách nữa để chúng  tiện bề ngâm cứu.
Vừa  khỏi Trúc Thanh Đỉnh thì gặp Lương Tịch, ngài   thấy chúng  tay xách nách mang nào là đàn, nào là sách từ trong đó   thì chắc phần nào cũng hiểu . 
"Tham kiến thái tử phi, Thanh lương ." 
 và Thủy Vân cùng cúi đầu đáp lễ, Lương Tịch  tiếp: "Hai  đến đây để học đàn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-55-truc-thanh-dinh-1.html.]
 gật đầu: "Phải, hôm nay là ngày đầu tiên, tứ hoàng tử đến gặp Trương thiếu phó ?" 
"Không,  chỉ tình cờ  ngang qua thôi, thật  ngờ  gặp hai  ở đây." 
Thủy Vân lúc  lên tiếng: "Hôm qua cũng thật tình cờ… ưm… ưm." 
Nàng    xong thì   dùng tay bịt miệng , Lương Tịch   lộ rõ vẻ ngạc nhiên. 
"À, thật là, ây… chuyện kể  thật  hổ, hôm qua  và nàng  vì lạc đường nên mới gặp  Trương thiếu phó, ngài xem, bọn  lớn như  mà còn  lạc, để  khác   chê  ." 
Lương Tịch gật gù: "Ra là ,   thấy  gì đáng chê  cả, hoàng cung rộng lớn thế , lúc nhỏ  cũng thường xuyên  lạc, huống chi hai  mới đến  còn chỉ quanh quẩn trong tẩm cung." 
  xòa: "Phải, , hoàng cung rộng lớn thật,    và Thanh lương   thường xuyên  ngoài hơn." 
Vừa     sang Thủy Vân, nàng  từ nãy tới giờ cứ đơ  , lúc  mới gật gật theo,   : "Vậy bọn    đây, cáo từ, cáo từ." 
Nói xong,  vội vàng  ngay, Thủy Vân thấy , cũng chạy nhanh theo. Đi  một đoạn thì nàng  lên tiếng: "Thái tử phi,  và tứ hoàng tử  ? Sao   ngăn  cho   chuyện hôm qua chúng  thấy ngài ?"
Ôi, đến Thủy Vân cũng thấy là  vấn đề,    mà  cho nàng   chuyện  nhầm lẫn Lương Tịch thành Cửu Nhật  cơ chứ, đến giờ nghĩ  còn thấy  độn thổ đây, cơ mà tứ hoàng tử    tới  cũng gặp  , kiểu như  phép phân  . 
Thế là  đành lắt léo: "Thanh lương  của  ơi, hôm qua  chỉ   đường tắt cho nhanh, nếu  với ngài  chúng  thấy ngài  nhưng   hướng khác, thì  khéo ngài   nghĩ nhị vị tẩu tẩu  khinh thường ngài , lảng ,   chào hỏi, thế thì phiền lắm, chúng    mất công giải thích nữa, bây giờ  để dành tâm lực  việc học đàn thôi, nàng thấy đúng ?" 
Thủy Vân hình như    chí lý quá   mà cứ gật đầu liên tục,  thở phào nhẹ nhõm,  dối cũng hao tâm tổn trí thật  chứ.