là   thì , cứ về đến cái giường của  là thoải mái nhất,  ngã sấp lên thì  bàn tay đập đập  lưng,    , : "Ta  đói,    cho thẳng lưng một chút." 
"Là ." 
Tiếng    quen thật, là Lương Hữu Thuần,  bật  dậy,    chằm chằm: "Chàng ở  biến  ? Ban nãy    thấy  ?" 
Chàng  đưa mắt  chỗ khác, đáp: "Nàng  bao giờ  thấy  ,  cũng  thấy lạ." 
Gì mà lạ với  lạ,  dời tầm mắt khỏi mặt Lương Hữu Thuần, lúc  mới thấy ngón tay   đang nhỏ máu, chắc là ban nãy  dây đàn cắt đây mà. 
 vội  dậy, túm vai   đẩy xuống giường  nhanh chóng  tìm hộp thuốc, Lương Hữu Thuần thế mà ngoan thật,  im như thóc. 
Rịt thuốc  xong,  lấy vải băng , miệng cũng  quên càm ràm: "Bị thương thì   chứ, để   từ Trúc Thanh Đỉnh về đây, mất bao nhiêu là máu,   thừa m.á.u đúng ?" 
Lương Hữu Thuần chẳng đáp tiếng nào,  ngước lên thấy   đang chăm chú  ,  : "Xong ." 
Chàng  khẽ "ừ" một tiếng. Tiểu Hắc lúc     chơi  mới về, leo lên chui tọt  lòng Lương Hữu Thuần. 
  thu dọn hộp thuốc xong, tiện tay  sang vuốt nhẹ đầu nó: "Thế nào,  chăm nó  chứ? Lông mọc lên , cũng mập hơn lúc ở bên  nhiều." 
Lương Hữu Thuần cũng đưa tay nhẹ vuốt  nó, đáp: " là chăm  ,   nàng sinh con thì  cũng yên tâm." 
 sựng , trố mắt   ,  cái gì mà sinh con,   hình ảnh bây giờ,  cứ giống kiểu như phụ mẫu cưng nựng hài tử  chứ. 
Vội vàng rụt tay , chụp lấy hộp thuốc,  lúng túng: "Thiếp đói ,   ăn đây." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-57-noi-nghi-ngo-cua-kim-ngu-1.html.]
Lương Hữu Thuần bảo rằng   cũng đang đói, thế là   kêu nhà bếp  thêm mấy món nữa. 
Đây là  đầu tiên   và   ăn cơm chung thế , ăn hết một bát,  lên thấy   vẫn  như tượng,  ngạc nhiên: "Chàng bảo đói mà,   mau ăn ?" 
Lương Hữu Thuần lúc  mới đưa bàn tay lên,  là    đứt chỉ hai đầu ngón tay thôi, cơ mà vì  dư vải nên băng luôn cả bàn tay cho chắc. Thế là   đút cho   ăn, cảm thấy  giống mẫu  hơn là thê tử. 
Từ bên ngoài truyền báo Ngụy tướng quân đến, Lương Hữu Thuần  thấy Ngụy Vĩnh Lạc thì lập tức  lên,  sang  bảo: "Ta no ." 
Ngụy Vĩnh Lạc lộ vẻ lo lắng: "Thái tử điện hạ, tay của …" 
Chàng     xua tay: "Không  gì." 
Ngụy Vĩnh Lạc trỏ  bàn tay băng kín mít, ngập ngừng: "Vậy..." 
Lương Hữu Thuần hất mặt về phía , Ngụy Vĩnh Lạc cũng theo đó mà , cái con   cũng thật là, nếu chê    băng vết thương thì cứ việc đến thái y viện, bổn công chúa đây cũng chẳng cầu băng bó cho . 
Hai  bọn họ rời ,    xuống ăn tiếp,  ăn một  vẫn thoải mái nhất. 
Một sáng thức dậy   sân, tuyết  rơi phủ trắng cả một vùng,  đến bên hiên  ngắm, Tiểu Bạch Nhi thì thích thú chạy hẳn  ngoài, đưa tay hứng lấy, con bé phấn khích cũng đúng thôi, ở  Thủy cung   cảnh . 
Trời càng lạnh thì bệnh của Khuynh Thành công chúa  trở nặng, nàng  cũng  thể đến lớp học nữa.  đến thăm mấy , mỗi khi  thấy nàng  thoạt đầu rạng rỡ  đột nhiên  buồn xuống,  chút thất vọng thoáng  gương mặt xinh  ,  đoán già đoán non là nàng  đang mong Cửu Nhật đến, tuy   rủ rê nhưng Cửu Nhật nhất quyết   cùng, hôm nay cũng giống như . 
Đảo một vòng quanh hậu cung, nhác thấy phía   ,  kỹ thì hóa  là hoàng hậu và hoàng quý phi Lưu Hà, bọn họ cứ thần thần bí bí thế nào ,  và Tiểu Bạch Nhi khom  lủi đến. 
Được một đoạn thì sợ  phát hiện, cả hai  xuống, nhưng thật khó mà di chuyển, cuối cùng  và nó bò luôn cho dễ, đến núp  bụi cây.