đó mà lo cho Cao Đào và Cửu Nhật, hai  lớn như  chui  gầm bàn bé xíu, nhỡ  một trong hai kẻ  duỗi chân  thì sẽ  phát hiện mất thôi, chỉ  cầu mong cho hai tên đó mau mau rời . 
 chúng  gì mà cống phẩm nhỉ,  lẽ là cống nạp cho Lương quốc. Còn hoàng thượng với Cao Đào    là cũng đến đây trêu hoa ghẹo nguyệt đó chứ, thật là loạn mà. 
Cuối cùng họ cũng . Hoàng thượng tâm trạng  , nhưng chẳng quở trách  chất vấn gì về sự xuất hiện của chúng , chỉ dặn dò chuyện hôm nay  ai    ngoài. Ông   rời khỏi thì Lương Hữu Thuần tóm lấy  tống  xe ngựa,   phận  im như thóc. 
Về đến Bảo Ngọc Cung,    lôi  xuống xe, kéo  trong phòng,  ném  lên giường, trời ạ, cái lưng của  ban nãy vì sợ mới quên đau  một tí, giờ  Lương Hữu Thuần lẳng cho một cái thì đau đến phát hờn. 
Chàng  ép sát, giọng rít qua kẽ răng: "Nói, nàng và Cửu hoàng tử đến Nguyệt Hương Các  gì?" 
Ồ, hóa  chỗ  gọi là Nguyệt Hương Các, ban nãy  oanh yến lôi kéo nên chẳng kịp  bảng hiệu nữa, cái tên  cũng thật là,   chất vấn  ,     sang chất vấn , nữ nhân như  đây đến đó thì cũng  ăn uống  gì  chứ. 
  lệch mặt sang một bên, tránh ánh  của Lương Hữu Thuần, đáp: "Thiếp với Cửu ca chỉ là  ngoài  chơi thôi, lúc   cho  lệnh bài   là để   tự do  chơi ?" 
Chàng  đưa tay nắm lấy cằm  kéo qua, thế là hai mặt  giáp ,  nhạt: "Nàng hết chỗ để  chơi   mà đến Nguyệt Hương Các, nàng   đó là  ?" 
 cũng gân cổ lên: "Đương nhiên là  ,  đưa Cửu ca đến đó xem    ngắm  vị mỹ nhân nào ?" 
Nói xong,  hất tay Lương Hữu Thuần ,   bóp đến mèo cằm  luôn . 
"Nữ tử khuê các ở Lương quốc  thiếu, nàng chỉ cần  một tiếng,  lập tức đưa họ đến cho Cửu ca nàng chọn." 
 trừng mắt: "Cửu ca và  đều  thứ tình cảm xuất phát từ tâm, là tự nguyện,   sắp xếp  ép buộc." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-60-nguyet-huong-cac-2.html.]
"Vậy… ý nàng là hôn sự của chúng    tự nguyện, là... ép buộc ?" 
Lúc ,   nhớ ngay đến cảnh   hai tay ôm tới ba cô nương, còn thêm chuyện buổi sáng   từ hoàng hậu, đầu  bốc khói, đáp: "Vậy  nghĩ  tự nguyện chắc, rõ ràng là   ép buộc mà." 
Chàng  giận đến đỏ cả mặt mày, quát: "Xưng hô  đúng, trừ hai trăm cân lúa." 
Cái tên gia hỏa nhà , lúc  mà còn nhớ đến chuyện trừ lúa, trừ gạo của Hạ quốc,   há miệng  thì    tiếp: "Nàng   những nơi đó  hề sạch sẽ, nữ tử ở đó đều  nhuốm bẩn, thái tử phi như nàng  dám bước chân  nơi bẩn thỉu đó chứ?" 
Thần tiên ơi,   chẳng  cũng   đó  ,  khi là khách quen ở đó  chừng, còn  gì  sạch sẽ, bẩn thỉu chứ. Tức quá,  hét lên: "Thái tử phi của  chẳng  cũng  sạch sẽ ? Chàng chẳng  vì    trưởng lấm bẩn mới  chuộc  ?" 
Lương Hữu Thuần   quát xong thì tái mặt, giọng run run: "Nàng… nàng nhớ   ?" 
"Không nhớ, là    khác ." 
Chàng  gằng giọng: "Là ai? Nàng  ai ?" 
  mặt , im lặng, nhất định là  , bộ dạng   thế , nếu mà   thì chắc là sợ thiên hạ  đủ loạn. Chàng  thấy   đáp , tiện tay kéo luôn tấm màn che xuống,   nó trùm từ đầu tới chân,  lên thì vướng ngã lăn . Lương ma vương thì bắt đầu nổi cơn tam bành, chân đá lung tung, đá giường, đ.ấ.m cột,  ngang bàn trang điểm liền lùa hết đồ đạc xuống đất,  khúc nữa thì đá ghế, hất bàn. 
  mắc trong tấm màn, chẳng ngăn cản , khổ   hết, chỉ thấy mờ mờ bóng   xiêu xiêu vẹo vẹo   rầm rầm, choảng choảng hồi lâu, cuối cùng là im bặt,  đoán là    rời . 
Bọn cung nữ lúc  mới dám chạy , Tiểu Bạch Nhi và Tiểu Đào  gỡ   khỏi tấm màn   xối xả. Tiểu Bạch Nhi  hu hu: "Tỷ tỷ, tỷ chảy m.á.u nhiều quá,   đây?" 
Chui   ngoài,  thở hổn hển  nó: "Ta    thương,   chảy m.á.u ." 
Tiểu Bạch Nhi và Tiểu Đào lúc   ngó khắp  ,  cũng theo ánh mắt của chúng   khắp căn phòng, trời ơi, là m.á.u của Lương Hữu Thuần,  sàn nhà,  cột,  bàn,  ghế đều  cả, kéo dài  đến tận cửa. Tự nhiên  thấy khó thở quá, tim đau đến thắt , mắt thì mờ dần, chỉ  tiếng kêu bên tai: "Tỷ tỷ, tỉnh … thái tử phi… tỉnh ."