Thời gian thấm thoát thoi đưa, những cơn mưa rào cũng đến báo hiệu cho một mùa xuân đang về. Buổi sáng hôm ,  dậy  muộn, chải đầu,  y phục xong,  bước  ngoài sân thì thấy lúc   phủ một màu đỏ rực,  xúc động quá, cuối cùng  cũng  thể  thấy Tát Nhật Lãng nở hoa . 
Không kiềm , bất giác nhớ  điệu múa của các vũ công  ngày mà quốc vương phong hiệu cho , thế là  bắt đầu múa, đám cung nữ thấy  thì hò reo thích thú,  bọn chúng cũng  theo các động tác của . 
Vũ điệu  khá dân dã nên  dễ bắt chước. Đang tưng bừng rộn rã thì bỗng thấy họ  múa nữa,  im như pho tượng, mắt hướng  phía  nên  cũng  theo.
Thì  là Lương Tịch đang   mặt,  hổ quá  mất,  vội buông tay xuống, bước đến, hỏi: "Tứ hoàng tử đến  việc gì ?" 
Lương Tịch đưa cây đàn cho : "Hôm nay   việc đến Trúc Thanh Đỉnh, là Trương thiếu phó nhờ  đưa cây đàn  về cho thái tử phi." 
"À, dây đàn lúc   cũ,  nhờ ngài   bộ dây mới, sợ  đứt tay giống Như Lan công chúa." 
Lương Tịch gật đầu, đưa đến  mặt  một đôi cào cào  từ lá tre: "Hôm  ở ngoài cung, thấy thái tử phi  thích nên   cho ." 
 đưa tay đón lấy: "Tứ hoàng tử khéo tay thật."
Ngài   nhẹ: "Lúc nhỏ  cùng Thiên Tằm   thường đến Trúc Thanh Đỉnh luyện võ, lúc nghỉ ngơi thì thắt cào cào cho vui  mà,   thái tử phi  thích." 
 lúng túng, chỉ  gật gật,  , Lương Tịch chắc cũng nhận  vẻ  tự nhiên của  nên cáo từ   lưng. 
Ôm đàn trở , đặt xuống thì mới phát hiện đây   là cây cổ cầm của , đàn của   khắc hai câu thơ, còn cái  thì chỉ khắc mỗi chữ Mộc. Trương Duệ    đãng trí thế nhỉ,  ôm đàn trở  thì thấy Lương Tịch đang  tựa lưng  cổng, vẫn  chịu . 
Thấy ngài  ,  đưa cây đàn lên: "Nhầm ,   đàn của ,    đổi  thôi." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-63-an-mang-tren-dinh-truc-thanh-1.html.]
"Vậy, để  đưa  ." 
 miễn cưỡng đồng ý. 
Chúng  đến Trúc Thanh Đỉnh thì thấy Trương Duệ đang  đánh đàn,   tiếng  gọi, bỗng nhiên dây đàn của  cũng đứt phăng. Lương Tịch và  cùng ngây   , bậc sĩ phu như  mà cũng  lúc tâm xáo động . 
Trương Duệ  lên, cúi đầu: "Tham kiến thái tử phi, tứ hoàng tử." 
 đưa cây đàn đến  mặt : "Ta đến đổi đàn, đây   cổ cầm của ." 
Trương Duệ đón lấy, bộ dạng thoáng bối rối: "Là thần đưa nhầm đàn cho thái tử phi , hai vị xin đợi một lát." 
Hắn  xong thì chạy  trong, lát  trở , cũng bối rối như lúc chạy : "Thái tử phi, đàn của    là ai cầm nhầm , để thần hỏi   sẽ đưa về cung cho ." 
Thế là  cùng Lương Tịch  về tay , đột nhiên  hứng chí, bảo: "Hay là tứ hoàng tử dạy  thắt cào cào , bọn cung nữ trong Bảo Ngọc Cung cũng  thích chơi trò , để  về dạy  chúng." 
Lương Tịch vui vẻ gật đầu, chúng  tản   bứt lá tre, ngài  bảo tìm lá tre lớn lớn một chút, lúc thắt sẽ dễ dàng hơn. 
Đang bứt thì bỗng   tiếng quạ, quái lạ,  giờ  đến đây nào   tiếng quạ kêu bao giờ, bản tính hiếu kỳ sẵn , nên  theo tiếng kêu  tới. 
Đi mãi,  mãi thì  tiếng suối chảy róc rách, tiếng kêu càng gần, đường ven suối càng ngày càng dốc,  bước cẩn thận để khỏi trượt ngã, mắt  chăm chú hai chân, lạ thật, lớp lá tre bên    vệt màu đỏ như thuốc nhuộm hôm  lấy ở Quế phường. 
Lần theo thì thấy vệt đỏ kéo dài xuống đến tận suối,  mắt  là t.h.i t.h.ể một nữ nhân, bên cạnh còn  cây đàn, hóa  đó là vết máu. 
 vội nhảy ngay xuống suối xem cho rõ, t.h.i t.h.ể đó chính là Như Lan công chúa, nãy giờ chăm chú quá nên  chẳng  tiếng Lương Tịch gọi tìm . Ngài  thấy  liền vội vàng nhảy xuống theo. Vừa tiến  định lật    lên thì Lương Tịch nắm tay lôi : "Đừng động ."