, Ngụy Vĩnh An theo sát phía ,  một đoạn khá xa,   sang , hỏi: "Ngụy Vĩnh An,   cứ cảm thấy hoàng thượng và thái tử như đang  giám sát Cửu ca của  ? Trước là bảo   đến hoàng cung,  là bảo   đến quân doanh." 
Hắn vội đáp: "Bẩm thái tử phi,    ạ, là thái tử khẩn xin hoàng thượng lệnh cho Cửu hoàng tử đến Lương quốc, vì ngài   thái tử phi  nhớ vị ca ca ." 
 thộn mặt   : "Ta    với thái tử là  nhớ Cửu ca, ngài    mà  ?" 
Ngụy Vĩnh An thật thà khai rõ: "Thật ... thật  thì con bồ câu lúc  tiểu tướng cho Tiểu Đào mượn để đưa thư giúp thái tử phi ,  hiểu thế nào nó  mang thư bay đến quân doanh, ca ca thấy  nên  đưa cho thái tử." 
"Thảo nào  thấy nó bay  đúng hướng, nhưng  cũng  ngờ là nó bay đến quân doanh." 
Hắn đưa  về đến Bảo Ngọc Cung thì nhanh chóng rời ,  đến bên hồ cá,  rải thức ăn cho chúng  ngẫm nghĩ về những lời của Ngụy Vĩnh An. Theo như   thì Lương Hữu Thuần vì   nhớ Cửu Nhật nên mới xin hoàng thượng lệnh cho   đến đây ư,   đang nghĩ cho   chứ. 
Tiểu Hắc  thấy  thì mon men đến  bên cạnh, khẽ dụi dụi đầu  chân,  nảy  ý định bế nó sang chỗ Lương Hữu Thuần. Đi  nửa đường, thấy mây đen đang ùn ùn kéo đến, đoán chừng là sắp mưa , thế là  ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh. 
Đây là  đầu tiên  đến chỗ của Lương Hữu Thuần, Viên công công thấy  tới thì vội vàng  bẩm báo, lát , Ngụy Vĩnh Lạc cùng một cung nữ bước . 
"Mạc tướng tham kiến thái tử phi." 
"Ngụy tướng quân,  lâu  gặp."
Vừa dứt lời thì Viên công công truyền  .  đưa mắt đảo một vòng, chỗ ở của Lương Hữu Thuần đúng là rộng lớn thật,   đang  phía  giá sách. 
"Thần  tham kiến thái tử." 
Chàng  vẫn mải mê lật sách, : "Hôm nay ngọn gió nào đưa nàng đến đây? Ta đoán  chừng là sắp  bão lớn ." 
Vốn định đến cám ơn lòng  của   nhưng xem cái kiểu    chuyện kìa, bây giờ  chỉ   trở  ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-67-mua-chieu-vuong-van-1.html.]
"Thái tử đúng là  tinh thiên văn  tường địa lý,  thấy ngoài trời cũng sắp  bão lớn ." 
Lương Hữu Thuần đưa mắt   qua ô sách  lấy một cuốn tiến đến bên bàn, dịu giọng: "Nàng tới tìm   chuyện gì?" 
"Thiếp tới thăm ." 
Lương Hữu Thuần  xong thì  như ngạc nhiên và xúc động lắm, ngước   đăm đăm, mắt long lanh lóng lánh. 
"Thật  là tới cám ơn ,    lá thư    rơi  tay , cũng   là  xin hoàng thượng cho Cửu ca đến đây." 
Chàng  đặt cuốn sách xuống bàn, miệng khẽ mỉm , gọi: "Nàng  đây." 
 cúi  thả Tiểu Hắc xuống,  rời khỏi thì vụt cái nó  chạy  ngoài cửa  mất hút,  đến bên cạnh    khó hiểu.
Lương Hữu Thuần  bảo: "Nàng mau  xuống, giúp  mài mực." 
 cũng ngoan ngoãn  theo, hóa  là Lương Hữu Thuần đang phê duyệt tấu chương , xem    cũng  hề rảnh rỗi. Nghe bảo hậu cung   can dự triều chính nên   hỏi cũng chẳng , cứ chăm chăm  nghiên mực. 
"Nàng  thắc mắc việc phụ hoàng để Lăng vương gia trông coi Hạ quốc ?"
"Miễn là dân chúng  thể an cư lạc nghiệp,  cũng  để ý  coi sóc Hạ quốc là ai." 
Nói xong,  sang Lương Hữu Thuần,     cũng đang  , ánh mắt khó hiểu. 
  cúi đầu tiếp tục mài mực,    hiểu cũng  thôi,       thê tử của  chính là tam công chúa Thủy tộc, còn ca ca của nàng   là Cửu hoàng tử Nhật cung, con trai yêu quý của Thiên đế  chứ. Hai chúng  vốn  quan tâm vương vị ở nhân gian  . 
Im lặng một quãng,   Lương Hữu Thuần hỏi thêm gì nên  lén  thử,   đang chăm chú phê tấu chương, bộ dạng  nghiêm túc. Thấy nghiên mực  nhiều nên   mài nữa,  lên,  vòng vòng, lấy hết lọ  đến hũ  xuống ngắm nghía.