sang  Tiểu Bạch Nhi và Trương Duệ, hai  bọn họ coi bộ cũng chẳng hiểu gì. 
Ngô Diễn thấy thế thì từ tốn giải thích: "Bẩm thái tử phi, sáng nay  của Đại lý tự phát hiện cái móng chim  trong bụi cỏ  suối,  móng   vết m.á.u nên thần  kết luận Như Lan công chúa là  một loài chim lớn tấn công." 
 ngạc nhiên: "Chim lớn?  vết thương  đầu   là do đàn gây  mà." 
Hắn gật đầu: " , thần cho rằng con chim đó  dùng chân của nó cắp lấy cây đàn và đập   đầu công chúa, công chúa trong lúc còn sức  cố đuổi theo giằng co với nó,  may sảy chân rơi xuống suối, cây đàn cũng rơi theo, còn móng vuốt của nó vì vướng  dây đàn mà rơi ." 
"   vì   đến ven suối chứ?"
Ngô Diễn đưa tay  hiệu cho bọn lính mang cái mâm lui xuống, đáp: "Có thể là công chúa  tiếng quạ kêu nên tò mò  theo, cũng giống như thái tử phi ." 
Ồ,  chẳng hỏi thêm  gì nữa, Ngô Diễn  phá án cũng thật thần sầu,   giải thích xong mà  cứ bán tín bán nghi. 
Thế là vụ án khép  ở đấy, hoàng cung tăng cường canh gác nghiêm ngặt, hoàng thượng cũng  lệnh cấm tất cả     đặt chân đến Trúc Thanh Đỉnh nữa. 
Thời gian  Cửu Nhật phần lớn đều ở trong quân doanh cùng với Lương Tịch dốc sức huấn luyện binh sĩ, triều đình cũng tuyển binh rầm rộ,  cứ ngỡ như sắp  chiến tranh đến nơi . 
Muốn gặp   hỏi về chuyện cái móng chim nhưng mãi vẫn  gặp ,  cũng  lui tới chỗ Khuynh Thành nữa, từ dạo   tự nhiên  cảm giác  đề phòng nàng . 
Sáng hôm , hoàng hậu cho triệu kiến , kể  đây là  đầu tiên   triệu kiến,  thường là  tự giác đến thỉnh an. 
Vừa  hành lễ xong xuôi thì bà   một thôi một hồi, giọng nhẹ nhàng như khuyên bảo nhưng thật  là đang hạch tội , tất cả xoay quanh việc   tuân thủ các quy tắc trong cung. 
Chuyện lúc   đến Nguyệt Hương Các cũng  lôi  nhắc ,  còn tưởng chuyện đó    dĩ vãng  mới đúng chứ. 
Rồi chuyện   đôn đốc cung nữ về các quy tắc tiếp đón, nghênh đón thái tử, nào là buổi tối  đốt nến xông hương, nào là buổi sáng  pha  súc miệng, giúp thái tử chỉnh trang y phục… 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-70-hoang-cung-co-thich-khach-2.html.]
  đầy hai lỗ tai thì bà  thả cho về. Hôm nay cũng là  đầu   hoàng hậu giáo huấn, thiết nghĩ chắc là vì chuyện   cùng Lương Tịch phát hiện  Như Lan khiến ngài   mời đến Đại lý tự  cho bà  tức giận cũng nên, nhưng  tiện  đ.â.m  lôi mấy cái quy tắc  bảo ban  cho hả giận nhỉ. 
Cũng chẳng  là Lương Hữu Thuần  lão công công mách lẻo mà hoàng hậu tường tận  cơ chứ, mỗi    ghé,  nào  thời gian chuẩn  để tiếp đón . 
Lúc thì   lén nhảy lên giường ngủ , khi thì   đến cả đỗi   mới mò về, lúc thì cãi    chạy trốn lên nóc nhà, ngắm trăng xong thì ngủ quên mất. Từ đó đến giờ  cần xông hơ, đốt đèn, chuẩn  gì,   cứ thế mà ngủ đấy thôi, sáng sớm thì gà  gáy   mất dạng,   thấy  mà hầu rửa mặt với chỉnh trang chứ. 
Còn mấy hôm nữa là đến Tết nguyên tiêu,  Tiểu Đào  ngày đó ngoài phố sẽ trang hoàng lộng lẫy, đông vui và nhộn nhịp lắm, thế là  nhủ thầm trong bụng sẽ rủ Cửu Nhật lén đưa   ngoài chơi. 
Chiều đến, Thủy Vân  nhã hứng đến chỗ  chơi cờ,  và nàng  chơi đến tối mịt. Tuy Thủy Vân định cáo từ về mấy  nhưng   chịu,  là  cứ thua nàng  hoài,  gỡ  ván nào nên  cam tâm, dạo  mới học  một ngày thì bỏ luôn đến giờ, đ.â.m   cứ quên quên nhớ nhớ. 
Đang căng thẳng thì bỗng  một tên mặc y phục đen nhảy từ ngoài cửa ,   thì ngã oạch  đó,  và Thủy Vân cùng Tiểu Bạch Nhi đều thất kinh. 
 há miệng định la lên thì tên  kéo khăn bịt mặt xuống, giọng  thều thào: "Là ." 
Chúng   thấy Lương Hữu Thuần thì vội vàng chạy đến, Thủy Vân xem bộ thuần thục hơn , nàng  vội đỡ    lên  dìu  bên trong, cùng lúc  sang , giọng gấp rút: "Thái tử phi,  mau bảo cung nữ dọn sạch vết m.á.u ." 
Ồ, dọn máu,  hoảng loạn lên, vội  sang Tiểu Đào và Tiểu Bạch Nhi: "Mau mau, theo  lau sạch vết m.á.u ." 
 chạy một mạch  phía cửa quan sát, thấy vết m.á.u vương dài dọc hành lang thì hối thúc Tiểu Bạch Nhi và Tiểu Đào lấy khăn lau .
Tiếng bước chân từ xa rầm rộ tiến gần, ánh đuốc sáng trưng cả một vùng. 
Thủy Vân chạy , túm lấy tay : "Vết thương ở bụng  nặng, e là  gọi thái y đến,   xử lý , nhưng nếu  sẽ khiến  khác nghi ngờ." 
Nàng   dứt lời thì  vội chạy  trong, lục tung cái rương chứa đồ  tìm kiếm, cái túi da dê dùng đựng nước lúc   mang từ Hạ quốc đến vẫn còn. 
 vội đổ màu nhuộm vải  túi  đặt trong bụng , nhanh chóng  trở , tiện tay lấy luôn mớ vải vụn cuộn  nhét  miệng Lương Hữu Thuần, sợ nhỡ   đau quá rên lên một tiếng thì c.h.ế.t cả đám.