vội chỉnh trang  y phục, chạy đến: "Thái tử thế nào ?" 
"Bẩm thái tử phi, thái tử điện hạ    , thần sẽ kê đơn thuốc, phiền thái tử phi cho  đến thái y viện lấy giúp." 
"Được." 
Hắn  tiếp: "Cũng may thái tử phi nhanh trí, diễn một vở kịch,  thì thuốc của thái tử điện hạ cũng chẳng  thế nào, nếu  ngoài mua, ắt  phát hiện." 
"Ngài quá khen , lúc đó  hoảng quá  càn thôi." 
Cao Đào  thấy tay  ôm bụng thì lên tiếng: "Thái tử phi,  …" 
"Ta  mạnh tay nên  thương một chút,   ." 
Hắn gật đầu, bảo: "Lát nữa  của thái tử điện hạ sẽ đem y phục của ngài  tới, mấy hôm nay tạm thời cứ để ngài  ở đây, xem như là ngài  đến chăm sóc cho thái tử phi, thần sẽ bẩm báo hoàng thượng xin ban lệnh cấm tất cả    ai  phép quấy rầy . Thái tử phi, thời gian  phiền  đóng giả bệnh nhân, ở yên trong cung." 
Cao Đào kê xong đơn thuốc thì rời ,  đưa cho Tiểu Đào   sang Thủy Vân, hỏi: "Hoàng thượng   việc thái tử  thích khách ? Chàng     hành thích hoàng hậu ? Sao   hiểu gì hết ? Nàng   ?" 
Thủy Vân tiến  cạnh Lương Hưũ Thuần,  thấy đôi mắt nàng  thoáng chút u buồn: "Muội   hoàng thượng    , chỉ  thái tử đang nghi ngờ đám  ám toán ngài   liên quan đến hoàng hậu,   ngài  chỉ  thương nhẹ,  ngờ    trọng thương như ." 
Nghe nàng   xong,  thấy lo lắng quá, hoàng hậu chẳng lẽ  g.i.ế.c   để đưa con bà  lên ngôi thái tử , nếu thế thì đáng sợ quá ,  mà  mặt chúng  cứ dịu dàng, quan tâm,   cứ tưởng bà  thương   thật. 
Tối khuya hôm , Ngụy Vĩnh Lạc hộ tống theo kiệu thái tử đến Bảo Ngọc Cung,  lôi   một tên lính đóng giả Lương Hữu Thuần, dáng dấp giống y như thật, chỉ  gương mặt là khác xa. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-72-lieu-minh-cuu-nguy-2.html.]
Kiệu tới tận cửa, tên  bước  cùng một toán lính, lát   y phục của binh sĩ  hòa  đám lính, trở  ngoài. 
Trưa hôm  thì thánh chỉ ban , Ngụy Vĩnh An lúc  đến  Ngụy Vĩnh Lạc canh gác. Thủy Vân cũng tuân theo thánh chỉ,  về  chỗ của nàng , thế là việc  băng, đắp thuốc và cho Lương Hữu Thuần uống thuốc giao  hết cho . 
Nghe  Lương Minh và Lưu thiếu úy  hoàng thượng mắng cho một trận nên ,  đoán là ông  xót cho Lương Hữu Thuần chứ chẳng  lo cho tín nhân hòa hảo là  . 
Chiều hôm đó,  thuốc xong, đang băng vết thương cho Lương Hữu Thuần thì   tỉnh , vì  sợ   đau nên cứ chốc chốc  ngước lên  biểu cảm  mặt,  thấy Lương Hữu Thuần mở mắt,  mừng quá, thốt lên: "Thái tử tỉnh ." 
 thấy   mặt mày nhăn nhó, răng cắn chặt môi,  xuống thì ôi thôi, là vì  mừng quá nên quên mất, đè mạnh tay  vết thương,  vội buông , lo lắng: "Thiếp xin ,   đau lắm ?" 
Lương Hữu Thuần mặt vẫn còn nhăn, đáp: "Nàng tưởng phu quân nàng  rèn    mà   đau?" 
"Thiếp cũng    là sắt thép  chứ."
Vừa lúc đó thì Tiểu Bạch Nhi đưa cháo và thuốc . Lương Hữu Thuần bảo  đỡ    dậy cho dễ ăn. Lương ma vương  cũng nặng thất,  và Tiểu Bạch Nhi loay hoay cả đỗi mới giúp    tựa lên . 
Đưa bát cháo đến  mặt  ,  hỏi: "Thái tử tự ăn  ?" 
Lương Hữu Thuần mặt dày, đáp: "Không , tay mà cử động, bụng sẽ  đau." 
Lạ thật, tay cử động thì liên quan gì đến bụng, bụng  cũng  thương đây,  thấy đau đớn gì . Thế là   hầu   ăn cháo  uống thuốc. Xong xuôi,  và Tiểu Bạch Nhi  đỡ    xuống.
Lương Hữu Thuần  sang   lúc  đang  cạnh mép giường, hỏi: "Sao nàng  hỏi   xảy  chuyện gì?" 
 kéo chăn đắp lên   , đáp: "Thiếp   Thanh lương   qua, thái tử nghi ngờ nhóm  ám toán  lúc về cầu viện binh  liên quan đến hoàng hậu."