Chiều đến, cũng   Tiểu Bạch Nhi  ngóng ở  thông tin sáng mai đoàn áp tải lương thảo do Ngụy Vĩnh An dẫn đầu sẽ khởi hành, thế là đêm tới,  và nó nhanh chóng chui  xe chờ sẵn. 
Đoàn áp tải  suốt mấy ngày mấy đêm thì chạm ngõ doanh trại Lương quốc phía Nam, chúng    xe chỉ ăn  lương khô, cũng may nước mang theo  hết thì đến nơi. 
Tên lính  mở tấm phủ xe  thấy hai chúng  lồm cồm bò dậy liền đ.â.m hoảng, la toáng lên, chụp lấy cây giáo lăm lăm. Ngụy Vĩnh An  tiếng la cũng vội  sang,   thấy  thì như mất vía, hoảng loạn nhưng cũng  quên hành lễ: "Tiểu tướng tham kiến thái tử phi, thái tử phi,    ở  xe lương thảo thế ?" 
 nhảy phắt xuống, đáp: "Ta nhớ Cửu ca,  đến để gặp  ." 
Ngụy Vĩnh An méo mặt: "Thái tử phi,  thế  là g.i.ế.c tiểu tướng ." 
"Ngươi   cũng   đổi  gì , mau, đưa   gặp Cửu ca ." 
Hắn  mặt mày ủ dột, đưa  và Tiểu Bạch Nhi  một vòng, cuối cùng dừng   một căn lều: "Thái tử phi, Cửu giám quân ở trong ." 
Nghe   thế,  liền vén màn chui tọt , gọi: "Cửu ca." 
Cửu Nhật đang cúi   tấm bản đồ cùng Lương Tịch và Ngụy Vĩnh Lạc, cả ba   thấy  thì như  điểm huyệt, đơ  một quãng. 
"Sao   đến đây?" 
 trừng mắt   : "Câu  để  hỏi  mới ,    giấu  mà  đánh trận thế ?" 
"Muội xem, nếu để   thì   cho   ? Chắc sẽ náo loạn đến tận hoàng thượng mất." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kim-ngu-ky-truyen/chuong-97-thiep-moi-cua-thai-tu-1.html.]
Tức quá ,  hai   ở đây   mà   chứ,   quát  : "Còn   vì  lo cho  ? Lo c.h.ế.t  ." 
Lương Tịch và Ngụy Vĩnh Lạc thấy thế thì vội vàng cáo lui. Cửu Nhật tiến đến vỗ vai , dịu giọng: "Được ,  , là   đúng,   nghĩ là   lo lắng cho  đến , hơn nữa, việc quân cấp bách,   nhận lệnh là   luôn, thái tử bảo để ngài    với ." 
 gạt nước mắt, hỏi: "Sao    ? Không   cùng  rời khỏi đây ? Sao còn  đánh trận  gì? Thái tử  Cao Đào phò tá,  lo cái gì?" 
Huynh  nắm lấy vai , ấn  xuống ghế, đáp: "Là hoàng thượng  lên tiếng cầu xin,   thể   ,  đợi , đợi chúng  dẹp loạn xong thì sẽ cùng  , xem như trả ân tình của hoàng thượng  đối  với  và ,  ?" 
" mà Cửu ca, nhỡ   g.i.ế.c  thì   ? Muội   thấy   vong mạng ." 
Cửu Nhật đưa tay xoa đầu , : "Ta  giám quân,   chiến trường  mà c.h.é.m g.i.ế.c chứ, hoàng thượng    pháp lực nên cử   để tướng sĩ thêm vững lòng mà thôi." 
 phụng phịu: "Hại bọn  lo lắng cho , trốn mấy ngày trong xe lương thảo, khổ   hết. Cửu ca ,  đánh  mấy trận ?" 
"Mới hai trận thôi, bọn chúng rút lui , chúng  định hai ngày nữa sẽ dẫn binh tấn công tiếp, giờ  và Tiểu Bạch Nhi nghỉ ngơi , ngày mai để Ngụy Vĩnh An đưa hai  hồi cung." 
Thế là hôm   và Tiểu Bạch Nhi  Cửu Nhật tống lên xe ngựa, Ngụy Vĩnh An hộ tống chúng  về, đại quân của Lương quốc cũng bắt đầu tiến sâu  Ly quốc. 
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi  nếu theo  truyện em thì xin hãy chỉ  ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em  động lực  chương nhanh ạ.]
Đi liền mấy ngày  kịp nghỉ ngơi   tiếp tục lên đường nên  khá là mệt mỏi, Ngụy Vĩnh An thấy thế liền dừng  hành quán hẳn ba hôm cho  khỏe  mới tiếp tục. 
Hết đêm  tới ngày, cuối cùng hoàng cung cũng ở ngay  mặt, Ngụy Vĩnh An đưa chúng  về tận Bảo Ngọc cung. Xui xẻo thế nào mà Lương Hữu Thuần lúc  đang bắc ghế  ngay  cổng đợi. Nghe tiếng Ngụy Vĩnh An hành lễ là   , vội vén màn cùng Tiểu Bạch Nhi nhảy xuống xe,  kịp lên tiếng thì   hỏi: "Nàng còn  đường về ?" 
  sang chỗ khác,  , Lương Hữu Thuần  tiếp: "Ngụy Vĩnh An, ngươi áp tải lương thảo mà      lẻn  ? Ngươi  nhiệm vụ  tắc trách như , đáng tội gì đây?"