Tô Hà ăn vội bữa trưa, thấy buổi chiều vẫn còn thời gian nên cô kéo Thôi Phụng Nhất phát quảng cáo ở Trung tâm Triển lãm Quốc tế.
Đi theo họ là hai ông cháu nhà họ Thịnh.
Thịnh lão gia cằn nhằn: "Sao để Thầy Thôi phát quảng cáo chứ?" Vừa quên mang theo cây bút lông quen thuộc, đòi Thịnh Kim Triều chuẩn cho ông một cái bàn nhỏ để chữ.
Thịnh Kim Triều còn cách nào khác, đành chiều theo ý ông.
Mỗi ngày Hội chợ Triển lãm Quốc tế đồ Nội thất đều thu hút nhiều , là cơ hội để quảng cáo. Khi cô và Thôi Phụng Nhất đến nơi, đám đông nhanh chóng vây quanh.
"Đây là thầy chữ thư pháp đó hả?"
"Ôi, còn tưởng hôm nay thầy đến cơ!"
"Chờ , đến , chứ!"
Hôm qua, những coser và các cô gái mặc váy Lolita chia sẻ về trải nghiệm của mạng xã hội. Những thuộc giới "hai chiều" thể trông rụt rè ngoài đời, nhưng mạng họ thoải mái, gì là đăng lên hết.
Các tài khoản của họ cũng ít theo dõi.
"Tại Trung tâm Triển lãm một thầy chữ thư pháp bụng, thầy thể miễn phí cho , cần mua quạt 30 tệ trong gian hàng triển lãm nữa . 【Ảnh】【Ảnh】ps: Thầy cũng già , nếu sợ thầy hiểu thì cứ chuẩn sẵn giấy để thầy chép ."
Nhờ sức mạnh của thuật toán, chia sẻ nhanh chóng lan truyền.
Vì , hôm nay nhiều đến trung tâm triển lãm với tâm lý thử vận may, và ngờ Thôi Phụng Nhất thực sự đến.
Tô Hà đám đông vây quanh, liền nhanh chóng giữ trật tự và sắp xếp xếp hàng theo hình chữ "S".
Bên cạnh, Thịnh Thế cũng cuống quýt kéo bàn và bảo Thịnh Kim Triều trải thảm chữ.
"Nhanh lên, cháu kéo thêm vài đến đây nữa." Thịnh Thế tràn đầy năng lượng, đặc biệt khi ông thấy Thôi Phụng Nhất chỉ cần bày bàn nhỏ bên cạnh bồn hoa và bắt đầu chữ cho khách xếp hàng, ông càng thêm khâm phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-81.html.]
DTV
Ngày thường ở nhà, mỗi tập chữ, dù Thịnh Thế cần cầu kỳ đến mức tắm rửa đốt hương, nhưng ít nhất cũng đúng tư thế bàn để tĩnh tâm.
Thịnh Thế cũng bắt chước Thôi Phụng Nhất, xuống bồn hoa bên cạnh. ngay lập tức, ông cảm thấy như trói buộc. Bàn quá thấp, phù hợp với cơ thể, và vì bàn nhỏ nên thể thoải mái . Dù , ông vẫn cố gắng giữ thẳng lưng và bắt đầu .
Nhận lệnh của ông nội, Thịnh Kim Triều còn cách nào khác, đành gãi đầu và miễn cưỡng kéo khách. Đây cũng là đầu tiên việc .
khi lời định thì nghẹn , khiến đổ mồ hôi hột vì bối rối.
Thấy , Tô Hà nhanh chóng đưa cho một xấp truyền đơn và hô lớn: "Ở bên đây cũng chữ nhé, thể sang bên xếp hàng!"
Tô Hà hô vài , một chờ quá lâu ở hàng bên Thôi Phụng Nhất nên chuyển sang hàng bên Thịnh Thế.
Ban đầu, Thịnh Thế cảm thấy khó khăn, nhưng dần dần, ông trở nên tự nhiên hơn trong từng nét bút.
Khi phát hết tờ quảng cáo, ông vẫn rời .
Ông nhận rằng, nghệ thuật thư pháp đôi khi cần quá chỉnh chu, lúc những nét bút cần quá công phu, nhưng sự phóng khoáng và tự do chảy tràn qua từng nét chữ, mang đến một vẻ riêng biệt.
Thịnh Thế như một đứa trẻ mới đồ chơi mới, : "Tiểu Triều, chúng ở đây thêm vài ngày nhé, để ông theo học Thầy Thôi thật kỹ."
Thịnh Kim Triều ôm ngực, cảm thấy trái tim đau nhói. Cậu ở xa nhà, bố mấy quan tâm, nhưng ông nội lớn tuổi thế cứ một mực ngoài. Nếu bố nguồn cơn của chuyện là do , chắc chắn sẽ mắng tơi bời.
Thịnh Thế hề để ý đến sự đau khổ mặt cháu trai, vui vẻ theo Thôi Phụng Nhất trở về nhà nghỉ.
Hôm nay, việc quảng bá khá thành công, Tô Hà kéo 4 khách hàng hứng thú với "Giường Ngủ mỹ nhân" về nhà nghỉ. Cô tin rằng chỉ cần những khách trải nghiệm thử, cô sẽ thêm đơn hàng giường mới! Hy vọng trả nợ rõ ràng hơn!
Khi về đến nhà và sắp xếp cho khách mới, Tô Hà Hồng Liên đưa cho một hộp bánh ngọt.
"Đây là món bánh mới ?" Tô Hà thử một miếng, vị mặn mà thơm ngon!
Hồng Liên gật đầu: " , đây là một món bánh mới mà nhớ cách ." Trong khi Tô Hà và Thôi Phụng Nhất ngoài phát truyền đơn, chị Trương tạm thời quét dọn phòng lầu. Sau khi dọn xong, chị nghỉ ở quầy lễ tân. Khi khách, chị sẽ gọi Hồng Liên tiếp đón.
Thời gian còn , Hồng Liên bận rộn thích nghi với căn bếp mới, bắt đầu thử nghiệm các món bánh mới.