Kỳ Án Truy Tung - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-10-26 13:34:37
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cô ngốc mặt đất, co ro, hai vai run rẩy, dám lên. Hoắc Nguy Lâu liếc cô ngốc, tựa như cũng ngờ tới bắt là một tiểu nha đầu.

 

Bạc Nhược U thấp giọng :

 

"Hầu gia, nàng chính là cô ngốc."

 

Đêm đó ở tiền viện, khi kiểm tra hạ nhân trong phủ, cô ngốc trong góc dễ thấy, cho nên đây là đầu Hoắc Nguy Lâu thấy nàng. Bạc Nhược U thấp giọng kể duyên phận giữa đại phu nhân với cô ngốc, khiến Hoắc Nguy Lâu càng nhíu chặt mày hơn.

 

Đứng xung quanh đều là Tú Y Sứ mang đao, thêm Hoắc Nguy Lâu khí thế hung dữ. Bạc Nhược U đành bước lên, xuống hỏi nhẹ nhàng.

 

"Cô ngốc, ở đây?"

 

Cả cô ngốc co càng chặt, Bạc Nhược U :

 

"Cô một chút, gặp ."

 

Cô ngốc ngẩn , chậm rãi ngẩng đầu Bạc Nhược U. ánh mắt nàng mờ mịt, căn bản nhớ từng gặp Bạc Nhược U bao giờ.

 

Mọi đều cô ngốc ngờ nghệch, Bạc Nhược U thấy nàng nhận cũng lấy lạ. Chỉ là đôi mắt , mặc dù vẫn cảm thấy khá xinh , nhưng bằng ngày . Dưới ánh đèn, bỗng cảm thấy quen thuộc. Còn về những vết sẹo ngang dọc khuôn mặt , Bạc Nhược U ngày chỉ thoáng qua, bây giờ kỹ, cảm thấy còn đáng sợ hơn so với ngày đó.

 

Trong lòng Bạc Nhược U, một cảm giác lạ lẫm xoẹt qua, nàng nhẹ nhàng hỏi:

 

"Cô đến đây gì?"

 

Chỗ tuy gần từ đường, nhưng cũng hoang vắng. Mà từ đường mới cháy rụi, mùi khói còn tràn ngập trong khí. Nếu chuyện gì đặc biệt, chạy đến đây?

 

Cô ngốc rủ mắt xuống, co vai .

 

Dường như khó khăn hơn , nàng bây giờ còn sợ lạ hơn mấy ngày .

 

Bạc Nhược U đ.á.n.h giá nàng từ xuống . Nàng vẫn mặc áo trắng như , giày dính tuyết và bùn. Cũng gì khác lạ, nhưng nàng lưu loát, thể nào là hung thủ.

 

Trên mặt đất, chỉ dấu chân của Tú Y Sứ và cô ngốc. So sánh, dấu chân của cô ngốc rõ ràng, đặc biệt là chân trái, thương, nên dấu chân cũng một sâu một cạn, nhỏ hơn một chút so với dấu chân của Tú Y Sứ. Bạc Nhược U về phía rừng trúc, chăm chú xem xét các dấu vết mà kẻ thù để .

 

Dưới lớp tuyết dày đặc, cỏ dại héo vàng dẫm nát hiện lên rõ ràng những dấu vết qua . Bạc Nhược U cẩn thận so sánh, nhận những dấu chân giống hệt với những dấu vết mà cô từng thấy ngoài thư phòng của Trịnh Văn Yến. Rõ ràng, chúng là dấu chân của cô ngốc.

 

Bạc Nhược U cau mày suy nghĩ một lúc:

 

"Dân nữ thấy nọ, dáng vẻ hề giống như què chân. Hơn nữa, y phục của đó phù hợp với mùa đông. Hẳn là cô ngốc, nhưng nàng cũng chịu , khiến dân nữ thể hỏi nàng tới đây."

 

Hết thảy những hiềm nghi, khó giải quyết nhất chính là những kẻ si ngốc hoặc mắc bệnh điên như cô ngốc. Hoắc Nguy Lâu quyết định nhanh chóng:

 

"Mang cô đến tiền viện, hỏi quản sự xem ai là ở cùng với nàng."

 

Tú Y Sứ tuân lệnh, trong khi Hạ Thành cũng đến nơi. Trên đường , tin Bạc Nhược U gặp hung thủ, nên khi thấy nàng, lo lắng :

 

"Tiểu Bạc , tuyệt đối thể ngoài một , quá nguy hiểm."

 

Bạc Nhược U nhanh chóng đáp . Hoắc Nguy Lâu liếc Hạ Thành, lúc Tú Y Sứ tiến lên phía , :

 

"Hầu gia, bốn phía đều tìm kiếm kỹ lưỡng. Dấu vết ít nhưng lộn xộn. Các nơi quan trọng trong hầu phủ đều canh giữ. Thuộc hạ nghi ngờ hung thủ trong những ngày qua vòng qua những chỗ hoang vắng để tránh né giới nghiêm. Từ rừng trúc về phía Bắc là rừng mai, rừng mai chính là tường cao của hậu viện."

 

Lời dứt, Bạc Nhược U bỗng ngửi thấy hương mai thoang thoảng trong gió lạnh.

 

Hoắc Nguy Lâu lập tức cất bước tiến về phía rừng mai, Hạ Thành cùng Bạc Nhược U theo . Chỉ chốc lát, một khung cảnh thơ mộng hiện mắt họ. Rừng trúc chăm sóc, nơi càng gần về hướng Bắc càng thêm hoang vu. mặc cho cái lạnh thấu xương của tháng Giêng, hàn mai vẫn nở rộ giữa trời tuyết, từng cánh hoa vàng nhạt khẽ đung đưa ánh đèn lung linh. Hương mai thanh khiết ngập tràn trong gian, xao xuyến lòng .

 

Tú Y Sứ giơ một ngón tay chỉ phía :

 

"Trong rừng mai cũng một dấu chân, nhưng nơi trống trải, dễ ẩn nấp. Xa nhất về phía Bắc một cái giếng cạn, bọn thuộc hạ tra xét, ai nấp đó."

 

Rừng trúc rậm rạp còn thể giấu , nhưng rừng mai thưa thớt, liếc mắt một cái là thể thấu hết. Hoắc Nguy Lâu tường cao phía xa, trầm ngâm một lát dẫn về phía tiền viện.

 

Hung thủ bỗng nhiên hiện , chỉ thiếu chút nữa là bắt. Hoắc Nguy Lâu sai kiểm tra bộ hầu phủ. Chưa tới nửa canh giờ , đám Trịnh Văn An trong phủ cũng đều tập hợp ở chính sảnh tiền viện, kể cả Trịnh Văn Dung. Tối nay, tất cả đều nhân chứng.

 

Trịnh Vân Nghê tới trễ nhất. Ngay khi mới cửa viện, nàng thấy cô ngốc ngoài phòng. Cô ngốc rụt rè, yên lặng đó. khi tiếng bước chân, nàng thấy Trịnh Vân Nghê, khuôn mặt nàng đột nhiên hiện lên sợ hãi, lùi về vài bước, đến nỗi sống lưng va lan can hành lang.

 

Bạc Nhược U ở cửa, chứng kiến cảnh tượng .

 

Trịnh Vân Nghê cô ngốc một cách lạnh lùng. Mặc dù cảm thấy hài lòng khi thấy nàng ở đây, nhưng khi thấy Bạc Nhược U ngoài cửa, nàng hạ hỏa, tiến phòng một cách kiêu ngạo.

 

Trong sảnh, Trịnh Văn An đang chuyện.

 

"Được hầu gia dặn dò, tại hạ luôn ở từ đường canh chừng bọn họ dọn dẹp đám cháy. Cô ngốc việc tay chân vụng về, mà hôm nay đều là việc nặng nên sai gia đinh . Tại hạ cũng nàng chạy tới bên ."

 

"Hầu gia."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-an-truy-tung/chuong-19.html.]

Lúc , Trịnh Vân Nghê lên tiếng.

 

"Nàng cắt hoa mai cho mẫu . Mặc dù trong phủ nhiều loại hoa mai, nhưng mẫu chỉ thích mai ở rừng mai phía Bắc."

 

Giải thích cũng coi như hợp lý. buổi tối thế , để một si ngốc cắt mai, qua thật là kỳ quặc.

 

Hoắc Nguy Lâu Trịnh Vân Nghê một cái, đó về phía Trịnh Văn An.

 

"Áo bào của mẫu ngươi xác định thiêu hủy ?"

 

Trịnh Văn An do dự:

 

"Tam ca phái thị tỳ bên cạnh mẫu thiêu hủy. Đồ vật của mất, bình thường sẽ ai giữ . Mà cái áo bào cũng đồ quý giá."

 

Hắn như , ý là từng tận mắt thấy áo bào thiêu hủy.

 

Hoắc Nguy Lâu liếc Hạ Thành, Hạ Thành bèn ngoài.

 

Trịnh Văn An xong thấy Hoắc Nguy Lâu gì, do dự hỏi:

 

"Hầu gia, phát hiện manh mối gì ?"

 

Hoắc Nguy Lâu kiểm tra hầu phủ, nhưng đưa lý do gì. Chờ đến, chỉ hỏi chuyện của cô ngốc . Cho nên vẫn tối nay xảy chuyện gì. Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu trầm xuống:

 

"Tối nay, phát hiện hung thủ mặc áo bào xuất hiện tại rừng trúc phía Đông."

 

Mọi xong đều đổi sắc mặt. Đặc biệt là Trịnh Văn An, cứng tại chỗ.

 

"Gặp hung thủ?"

 

Trịnh Vân Nghê cũng hỏi:

 

"Có thấy rõ dáng vẻ gì ?"

 

Giọng điệu Hoắc Nguy Lâu nặng nề:

 

"Chưa rõ."

 

Trịnh Văn Dung ở một bên :

 

"Người nọ nhất định là ẩn núp trong rừng trúc. Có lẽ ở đó mấy ngày nay. Trong phủ nhiều những nơi hoang vắng như , hầu gia thể phái thêm điều tra."

 

Phúc công công than thở:

 

"Tứ gia, điều tra qua. Bốn phía đều dấu chân . vẫn tìm ai. Cũng trốn ở . Mấy ngày , tất cả cẩn thận, đừng để hung thủ tấn công."

 

Trịnh Vân Nghê siết c.h.ặ.t t.a.y ống tay áo, khuôn mặt nàng nặng nề. Trịnh Văn An cũng như đang suy nghĩ chuyện gì đó, tập trung. Lúc Hạ Thành tiến cửa sảnh, Hoắc Nguy Lâu thấy chuyện , bèn cho lui .

 

Chờ lui , Hạ Thành mới :

 

"Hầu gia, hỏi qua. Ngày đó, đốt áo bào chính là tỳ nữ Mặc Ý của lão phu nhân, nàng giao xiêm y cho một bà tử chuyên việc nặng đốt. Bà tử chút kiêng kỵ. Sau khi ném áo bào chậu than thì bỏ . Theo lời của bà tử , lúc bưng chậu than, bên trong đốt ít đồ linh tinh, nhưng thấy áo bào, đoán chừng là cháy sạch."

 

Chưa từng tận mắt chứng kiến, vẫn còn là nghi vấn. Lúc , Tú Y Sứ xuất hiện.

 

"Hầu gia, cô ngốc bình thường ở chung phòng với hạ nhân, cùng một viện với hơn mười bà tử chuyên việc nặng ở nội viện. Bởi vì đại phu nhân yêu thích, nên nàng một phòng riêng."

 

Dừng một lát, Tú Y Sứ tiếp:

 

"Bà tử đốt y phục và đồ vật của lão phu nhân ngày đó cũng ở trong viện ."

 

TBC

Cảm giác trong lòng Hoắc Nguy Lâu lúc bùng dây.

 

"Dẫn tới phòng bà kiểm tra xem."

 

Trong lòng Bạc Nhược U, một cảm giác khác thường sinh, trùng hợp như , liệu nàng nghĩ sai ?

 

Nàng ngoài, thấy cô ngốc núp trong một góc, né tránh đám Trịnh Vân Nghê. Nàng do dự quyết định về phía cô ngốc, kéo cô phòng. Có lẽ do Bạc Nhược U thiện, cô ngốc theo. Bạc Nhược U đóng cửa , mặt cô ngốc, nhẹ nhàng :

 

"Cô ngốc, là đại phu, thể cho xem vết thương cũ của cô một chút ?"

 

Cô ngốc sững sờ Bạc Nhược U, hình như chút bất ngờ, nhưng nàng cũng chống cự. Lại cảm thấy Bạc Nhược U thực ôn hòa, cũng phản kháng. Tay của Bạc Nhược U bắt đầu chạm vết thương ở cổ chân nàng.

 

Phía , một vết sẹo thô ráp, giữa chân, chỉ còn một lớp da bọc xương. Bạc Nhược U cảm nhận kỹ lưỡng, thể tìm thấy vết xương lành khi gãy. Nàng nhíu mày, đó thở phào nhẹ nhõm.

 

"Vết thương lành, ."

 

Ánh mắt cô ngốc giảm bớt sự đề phòng, Bạc Nhược U dẫn nàng ngoài. Khi sảnh, mới .

 

"Vết thương chân nàng là thật, què chân cũng là thật, nàng thể hành hung."

Loading...