Kỳ Án Truy Tung - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-10-27 13:32:46
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không thấy Trịnh Vân Nghê?"
Gã Tú Y Sứ gật đầu, xoay về phía bên cạnh rừng mai.
Hoắc Nguy Lâu híp mắt , quả nhiên thấy một thị tỳ lo lắng ở bên ngoài.
Hoắc Nguy Lâu lập tức : "Gọi Trịnh Văn An và Trịnh Văn Dung đến."
Tú Y Sứ phụng mệnh rời . Lúc , Hạ Thành cùng một gã Tú Y Sứ khác cũng trèo khỏi đáy giếng, Tú Y Sứ phụ trách tìm đường ở các ngã ba báo cáo: "Hầu gia, ở các ngã rẽ khác lượt dẫn tới hai hồ sen bên trong phủ, một ở hướng Tây Nam và một ở Tây Bắc. Hướng chính Bắc dẫn bên ngoài phủ, nhưng bùn đọng tắc nghẽn. Ở mấy chỗ vẫn phát hiện dấu vết của sống."
Hoắc Nguy Lâu gật đầu. "Đem hết đồ vật trong mật thất từ đường lên đây."
Lúc , Bạc Nhược U tiến lên phía : "Hầu gia, Trịnh đại tiểu thư thể mất tích vô cớ."
Hai , khi hung thủ sát hại Trịnh Văn Yến và Trịnh Văn Thần, đều là dụ rời khỏi nơi ở tay. Giờ đây Trịnh Vân Nghê bỗng nhiên thấy, trong lòng Bạc Nhược U lo. vẻ mặt của Hoắc Nguy Lâu vẫn thản nhiên, y dặn dò mấy Tú Y Sứ ở đây canh giữ, còn bản dẫn theo những khác khỏi rừng mai.
Thị tỳ bên cạnh Trịnh Vân Nghê tên là Họa Ý, thấy Hoắc Nguy Lâu dẫn bước nhanh tới, quỳ mặt đất.
"Bái kiến hầu gia."
Hoắc Nguy Lâu từ cao xuống. "Trịnh Vân Nghê chính xác thấy từ khi nào?"
Họa Ý sắp , đỏ mắt lên : "Vào hai canh giờ , đại tiểu thư tự ngoài dạo một chút, cho đám nô tỳ theo, vì đám nô tỳ ở trong viện. Sau đó đến trời tối, đại tiểu thư vẫn trở về, đám nô tỳ mới ngoài tìm. Không ngờ, dọc đường thăm hỏi các nha sai phụ trách canh giữ, bọn họ thấy đại tiểu thư. Đại tiểu thư ngoài bao lâu thì mất tích."
Họa Ý lau nước mắt cánh rừng tối đen như mực, đáy mắt ngập tràn sợ hãi.
"Trước khi nàng rời gì khác thường ?"
Họa Ý lắc đầu. "Không , gì khác thường."
Dù ngoài miệng Họa Ý , nhưng hai mắt rủ xuống. Giọng của Hoắc Nguy Lâu càng thêm lạnh lẽo. "Bây giờ hung thủ ẩn nấp bên trong phủ, đại tiểu thư nhà ngươi dễ gặp nạn. Nếu ngươi giấu diếm, hậu quả sẽ ?"
Khí thế của Hoắc Nguy Lâu vốn gây áp lực cho khác, giọng điệu giờ đây còn tăng thêm lạnh lẽo nặng nề. Họa Ý ánh mắt của y, cảm thấy như một cây đao treo đỉnh đầu.
Vai khẽ run, khóe môi Họa Ý mím chặt, ngẩng đầu lên. "Đại tiểu thư... Đại tiểu thư mấy ngày nay tính tình . Sau khi tam gia c.h.ế.t, đại tiểu thư từng kế tiếp mà hung thủ g.i.ế.c hại chính là ngài . Cho nên hai đêm qua, để các nô tỳ ở chung phòng đến hết đêm. Xế chiều hôm nay, đại tiểu thư từ miệng gã sai vặt hầu gia dẫn đến đào giếng , sắc mặt lập tức đổi. Ngài ở trong phòng nôn nóng một lúc, đó khỏi cửa gặp đại phu nhân. ... thấy trở về."
Là khi bọn họ đến đào giếng mà rời khỏi.
Bạc Nhược U nhướng mày, Trịnh Vân Nghê thế mà đến phòng tối lòng đất?
Họa Ý rụt bả vai, vẻ mặt đầy sợ hãi. Lúc , Trịnh Văn An cùng Trịnh Văn Dung từ đằng xa vội vã chạy đến. Hai tới mặt Hoắc Nguy Lâu, tiên chắp tay hành lễ. Trịnh Văn Dung vẻ mặt chỉ nặng nề. Còn Trịnh Văn An thì lướt qua vai Hoắc Nguy Lâu về phía y, sắc mặt tái nhợt.
Trịnh Văn Dung : "Hầu gia, ngài gì phân phó."
Trịnh Văn An cúi đầu, giọng điệu chút sốt sắng. Hoắc Nguy Lâu . "Trịnh Vân Nghê biến mất."
Trịnh Văn An đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiền lành từ đến giờ của giờ hiện lên hoảng sợ. "Sao Vân Nghê biến mất? Chẳng lẽ... Xin hầu gia cứu Vân Nghê, nhất định...nhất định là hung thủ hại cô !"
Trịnh Văn Dung cũng chút sốt ruột. "Vân Nghê đang yên đang lành biến mất."
"Vì hung thủ sát hại cô ?" Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu như thanh kiếm, lạnh lẽo lao thẳng về phía Trịnh Văn An.
Sống lưng Trịnh Văn An cứng đờ, tay đặt bên nắm chặt buông , buông nắm chặt, cuối cùng . "Hung thủ... Hung thủ thù oán với trong phủ chúng , Vân Nghê là đại tiểu thư, tất nhiên cũng sẽ trở thành mục tiêu của hung thủ."
Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu lạnh lẽo. Bạc Nhược U nhíu chặt lông mày. Phúc công công thở dài, ánh mắt hờ hững.
Khóe môi Hoắc Nguy Lâu hiện lên độ cong nhàn nhạt. "Đến bây giờ mà ngươi còn chịu thật. Ngươi sở dĩ cho rằng Trịnh Vân Nghê sẽ hung thủ mưu hại, là bởi vì... sinh thần của Trịnh Vân Nghê, căn bản ngày mùng 7 tháng 2, mà là ngày mùng 5 tháng 2."
Hai mắt Trịnh Văn An run rẩy. "Hầu gia... hầu gia nghĩa là ? Lúc Vân Nghê sinh , trời sáng lập tức đưa trong kinh, thể giả ."
Trịnh Văn Dung nghi ngờ, Trịnh Văn An, sang Hoắc Nguy Lâu, nhưng mở miệng đặt câu hỏi.
Hoắc Nguy Lâu hết, tiếp tục rõ ràng từng chữ. "Kiến Hoà năm mười lăm, ngày mùng năm tháng hai, qua nửa giờ Dần, chính là giờ âm năm âm."
Trịnh Văn Dung biến sắc, Hoắc Nguy Lâu tiếp tục . "Mà chỉ sinh nhật Trịnh Vân Nghê là giả, cô còn một vị tỷ song sinh."
Lời tựa như tiếng sét khiến Trịnh Văn Dung và Trịnh Văn An sửng sốt ngay tại chỗ.
Trịnh Văn Dung thì bất ngờ, còn Trịnh Văn An thì hoảng sợ.
Từng câu từng chữ của Hoắc Nguy Lâu lạnh lẽo cứng rắn như sắt. Trịnh Văn An dù che giấu , lúc cũng nhịn ngẩng đầu lên. Sâu trong mắt là hoảng loạn, khóe môi run rẩy, thốt lên một câu chỉnh.
"Sao... Sao..."
Hoắc Nguy Lâu Trịnh Văn An với vẻ mặt thờ ơ. "Mười sáu năm , bởi vì sinh hai bé gái song sinh, các ngươi đổi hết thảy hạ nhân trong hầu phủ. Khi xảy vụ án , khi hung thủ lưu bốn chữ "năm âm giờ âm", ngươi . Hung thủ tất nhiên là chuyện năm đó. Sau khi bàn bạc với Ngọc ma ma, các ngươi quyết định phá hủy phòng tối bên từ đường. Mục đích để bọn thể tìm chứng cứ. Bởi vì chứng cứ trong đó một tờ giấy một bộ xiêm y, mà là một gian phòng giam cầm một sống ròng rã mười mấy năm. Các ngươi kịp xóa bỏ tất cả dấu vết, cho nên thể gì khác hơn đành thiêu hủy từ đường."
Vẻ mặt Trịnh Văn An trong nháy mắt còn chút máu. "Hầu gia, chứng cứ..."
"Ngươi chứng cứ?"
Trong lời của Hoắc Nguy Lâu mang theo chút cảm xúc nào, càng như , càng sợ hãi.
"Từ đường hóa thành tro trong trận hỏa hoạn, phòng tối bên cũng sụp hơn phân nửa. các ngươi nghĩ tới, phòng tối cùng cống ngầm xây dựng từ nhiều năm thông với . Người các ngươi giấu chỉ c.h.ế.t, còn tự trốn thoát. Mà chính , g.i.ế.c các là các ngươi để báo thù đấy."
Trịnh Văn An ngước mắt Hoắc Nguy Lâu, mắt kinh ngạc sợ hãi. Dường như thể chịu đựng việc sợ hãi nhất, cuối cùng thành sự thật. Hai chân mềm nhũn, lùi về hai bước té ngã xuống.
Trịnh Văn Dung nhanh tay đỡ . "Ngũ , rốt cuộc là xảy chuyện gì?"
Trịnh Văn An gian nan nuốt xuống một cái. Con ngươi nhanh chóng chuyển động, nhưng vẫn một câu. Mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, cả choáng váng đón nhận đại nạn ập đến.
"Đừng hỏi , ... cũng gì hết..."
Hoắc Nguy Lâu liếc mắt Trịnh Văn Dung. "Ngươi từng , con song sinh vốn may mắn, nếu còn sinh năm âm giờ âm, càng là mầm họa. Mẫu của ngươi, các của ngươi, vì bảo vệ vinh hoa phú quý cho hầu phủ, âm thầm giam cầm một trong phòng tối lòng đất. Những năm gần đây, mỗi ngày nàng đều trải qua tháng ngày ánh mặt trời, so với ngươi thì nàng càng thê t.h.ả.m hơn."
Trịnh Văn Dung là con song sinh, đưa từ nhỏ, từng hưởng thụ qua một chút cảm giác của quý công tử hầu môn. Hắn từng cảm thán vận mệnh bất công, nhưng hề nghĩ tới, 16 năm đại phu nhân mang thai, cũng sinh một cặp nữ nhi. Mà hầu phủ, vì bảo vệ hôn sự với nhị điện hạ, lựa chọn che giấu một trong hai. Giam cầm trong phòng tối lòng đất, một , giam 16 năm.
Nghĩ đến năm đó, khi đại phu nhân bỗng dưng nổi điên, nhiều mối nghi ngờ về Trịnh Văn Dung trong nhiều năm qua cũng giải đáp. Đáy mắt như sóng to gió lớn, liếc sắc mặt Trịnh Văn An. Dù vẫn còn mạnh miệng, nhưng Trịnh Văn Dung cũng nhận những gì Hoắc Nguy Lâu đều là sự thật. Hắn gian nan c.ắ.n răng. "Vậy bây giờ... Đứa bé ở ?"
Hoắc Nguy Lâu : "Dưới lòng đất , lẽ bây giờ còn trốn trong phủ. Nơi phát hiện, nàng nhất định cũng sẽ hoảng loạn. ngờ Trịnh Vân Nghê chúng đào giếng tự trốn ."
Hắn hai . "Các ngươi thử xem, cô ? Lại cái gì?"
Trịnh Văn An lập tức : "Việc liên quan tới Vân Nghê, nó gì cả."
Trịnh Văn An vong, vành mắt đỏ tươi, là nhắc chuyện xưa cho nên trong lòng hổ thẹn, là nghĩ đến vinh hoa hầu phủ khó mà giữ mà đáy lòng đau khổ.
"Chuyện năm đó, chỉ các trưởng bối chúng mới . Nó thật sự gì hết, nhất định là hung thủ hại nó."
Đến lúc , Trịnh Văn An rốt cuộc mạnh miệng nữa. Mơ hồ chấp nhận lời của Hoắc Nguy Lâu . "Cầu xin hầu gia lập tức phái tìm. Đừng để nó cũng g.i.ế.c hại, việc liên quan gì đến Vân Nghê. Ta... Ta cũng thấy trong phủ thêm c.h.ế.t."
Giọng Trịnh Văn An khàn khàn, vẻ mặt bi ai, như sắp . Hoắc Nguy Lâu thấy lẽ thật sự rõ chuyện . Lông mày nhíu . "Phái lục soát nơi ở của cô ngốc. Cô cũng mất tung tích từ buổi chiều, cũng truy tìm nàng , còn Trịnh Vân Nghê..."
Hoắc Nguy Lâu đang dặn dò Tú Y Sứ, ánh mắt lướt qua Họa Ý thấy cô vẫn quỳ mặt đất. Ngay khi y cô ngốc cũng tìm thấy, rõ ràng vẻ mặt Họa Ý biến đổi. Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu về phía Họa Ý. "Có ngươi chuyện gì ?"
Cả Họa Ý run rẩy ngừng, khóe môi cô hết mở đóng, tựa hồ như che giấu bí mật quá lớn mà dám . Trịnh Văn Dung vội quát lên. "Rốt cuộc ngươi cái gì? Ngươi đại tiểu thư nhà ngươi xảy chuyện ?"
Nước mắt Họa Ý lập tức rớt xuống, . "Nô tỳ... nô tỳ cho rằng. Nếu hại đại tiểu thư, chắc hẳn là cô ngốc. Cô trả thù đại tiểu thư..."
Cô ngốc trả thù đại tiểu thư?
Trịnh Văn Dung kinh ngạc : "Vì là cô ngốc? Cô ngốc là hài tử nhặt về, tuy rằng một sai hai lỡ đại tẩu thương tiếc, nhưng dù cũng chuyện nàng là giấu ..."
Bạc Nhược U cũng nhướng mày. Lão phu nhân điều tra qua thế cô ngốc, nếu cô ngốc là hài tử năm đó, cho nàng ở trong phủ? Mà chân nàng thương là thật, thể tay . Còn đại phu nhân sở dĩ nhặt nàng về, chẳng qua là từ trong lòng nhớ kỹ còn một nữ nhi khác, nhận nhầm nàng thành hài tử khác mà thôi.
Còn việc cô ngốc rơi trong giếng, nhưng sống sót trong kỳ tích. Dấu vết cây mai bên cạnh giếng cũng cho thấy thường xuyên dùng dây thừng quấn cây. Nếu đang ở giếng, dây thừng ở phía là ai cột? Mà nếu xuống giếng, dây thừng quấn cây là ai lấy ? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cô ngốc là khả năng , nàng dùng lý do hái mai cho đại phu nhân, thường xuyên rừng mai cũng sẽ khác nghi ngờ. Thậm chí, đêm qua cũng là nàng xuất hiện khiến Tú Y Sứ chú ý, do đó giúp đồng lõa chạy trốn.
Họa Ý lóc lắc đầu. "Không ... Là bởi vì... Bởi vì hai năm cô ngốc ngã xuống giếng cạn, là do đại tiểu thư đẩy cô xuống."
Lời , vẻ mặt đều đổi mấy . Họa Ý sự bức ép tra hỏi, bí mật của chủ nhân, vô cùng sợ hãi, quỳ đất : "Nô tỳ dối. Chẳng vì mà cô ngốc đại phu nhân yêu thích, trong lòng đại tiểu thư vui. Lần cô ngốc đến rừng hái hoa mai, đại tiểu thư nảy sinh ý nghĩ xa, đẩy cô xuống. Lúc đó nô tỳ theo bên tiểu thư, việc chỉ nô tỳ cùng tiểu thư ."
Một xong lời , cả Họa Ý sợ đến mức xụi lơ mặt đất. Lời , nàng khả năng ở hầu hạ bên đại tiểu thư nữa.
Bạc Nhược U cảm thấy rét lạnh từ tận đáy lòng. Cô ngốc dung mạo xí còn ngu si, sống trong phủ ngoại trừ đại phu nhân thỉnh thoảng thương yêu, gần như là sống gian nan. Nếu đại phu nhân bệnh cũng đành, nhưng bệnh của bà khó mà khỏi . Dù bà thương tiếc, nhưng cũng mang bao nhiêu chỗ cho cô ngốc, thậm chí thể gây họa cho cô . Không chỉ bọn hạ nhân vì thế mà bắt nạt cô, ngay cả đại tiểu thư cao cao tại thượng của hầu phủ cũng sinh lòng ác ý đối với cô .
Trước đây Xuân Đào chỉ cô ngốc rơi xuống giếng. Bạc Nhược U cảm thấy hẳn là do cô ngốc tay chân vụng về, ngờ mưu hại. Mà Trịnh Vân Nghê, chỉ bởi vì đại phu nhân thương tiếc cho cô mà hại c.h.ế.t cô ?
"Ngươi... Ngươi đây là đang bậy cái gì đó hả? Sao Vân Nghê thể động thủ với một tiện tỳ chứ?"
Đến lúc , Trịnh Văn An vẫn còn che chở cho Trịnh Vân Nghê. Trịnh Vân Nghê là sắp gả cho nhị điện hạ, từ nhỏ vây quanh. Dù cho bây giờ chuyện bại lộ, cọc hôn sự còn thể giữ khó mà , nhưng Trịnh Văn An cũng kiên trì che chở Trịnh Vân Nghê đến cùng.
Họa Ý lóc lắc đầu. "Nô tỳ dối, nô tỳ cũng vì cứu đại tiểu thư. Lúc đó, đại tiểu thư cô thấy. Sau khi cứu lên, đại tiểu thư còn tưởng là cô vạch trần chuyện đó. dường như cô quên, nên đại tiểu thư mới yên lòng. Tuy nhiên, cũng cô giả vờ thật sự quên mất. Nếu bỗng nhiên sinh lòng trả thù, thì cũng là khả năng."
"Đại tiểu thư phận cao quý. Nếu hỏi ai sẽ hại đại tiểu thư, nô tỳ chỉ thể nghĩ đến cô ngốc, hoặc là hung thủ ."
Bạc Nhược U khẽ nhíu mày, cô ngốc cũng là quên, mà là dám. Địa vị cô thấp hèn, dám tố cáo đại tiểu thư hành hung? Dù cho đối chứng, cuối cùng gặp xui xẻo cũng là bản cô mà thôi.
Cô ngốc chỉ hung thủ là ai, còn một đoạn ân oán như với Trịnh Vân Nghê, xác thực khá là nguy hiểm. Hoắc Nguy Lâu vẫy tay bảo Hạ Thành đến gần.
"Rút sai nha ở chỗ từ đường về, lục soát từ nơi ở của Trịnh Vân Nghê, cô ngốc. Bất kỳ chỗ nào cũng lơi là, đặc biệt là các góc ít đến."
Hạ Thành liên tục . Bây giờ chân tướng vụ án dần dần nổi lên mặt nước, chuyện cũ năm xưa của hầu phủ vạch trần, Hạ Thành cũng chút hoang mang lo sợ. ở đây Hoắc Nguy Lâu, tự nhiên một tên lính hầu thật .
Bạc Nhược U thấy Hạ Thành dặn dò nha sai, liền tiến lên với Hoắc Nguy Lâu. "Hầu gia, dân nữ cũng đến nơi của cô ngốc tìm kiếm."
Ý của nàng là theo nha sai cũng , ai ngờ Hoắc Nguy Lâu liếc nàng một cái. "Đi cùng bản hầu."
Lúc điểm khả nghi hơn cũng cần thiết tra xét nữa. Trịnh Vân Nghê tự trốn , cô ngốc cũng biến mất còn tăm , mà hung thủ thế nhấp nhô lòng độc ác ẩn náu đó trong phủ. Đêm tối thế , Hoắc Nguy Lâu cũng thấy ở hầu phủ thêm xác c.h.ế.t nào nữa.
Hoắc Nguy Lâu tự , Bạc Nhược U tất nhiên theo. Y phân phó Tú Y Sứ niêm phong nơi giếng cạn, cất bước qua tiểu viện của hạ nhân. Trịnh Văn Dung, Trịnh Văn An thấy thế, cũng theo.
Biến cố đột nhiên xảy , tất cả nha sai cùng Tú Y Sứ đều di chuyển khắp nơi. Trong hầu phủ vẫn còn giới nghiêm, bọn hạ nhân đa phần đều giam ở các viện, giờ đều từ trong khe cửa ngoài.
Đêm tối lạnh lẽo như vô tận, ban ngày còn thể rõ chứ đến bây giờ đến một dấu chấm nhỏ cũng thấy. Các Tú Y Sứ cầm đuốc ở phía , trong phạm vi vài thước xung quanh chiếu rõ như ban ngày. ở trong bóng tối xa xăm, như đang che giấu thứ gì.
Một đường thẳng đến viện hạ nhân, Bạc Nhược U thấy phòng nhỏ mà đêm qua mới đến. Tú Y Sứ tiến lên mở cửa , bên trong yên ắng một bóng . Hoắc Nguy Lâu , hai mắt quét một vòng, liếc cái là rõ mồn một chiếc giường cái bàn trong phòng. Xác thực bất cứ dị thường nào.
Bạc Nhược U cũng theo . Ánh mắt vẫn cứ rơi giường, bên cạnh chiếc gối đầu giường, vẫn còn đặt cái túi thơm may vá thô ráp. Ngoài , trong phòng cơ hồ thấy bất kỳ đồ vật gì thuộc riêng về cô ngốc. Khẽ nhíu mày, nàng chú ý đến cái tủ thấp bên cạnh đầu giường.
Đây là cái tủ duy nhất trong phòng, cánh cửa chỗ vỡ, bên trong đặt cái gì. Đêm qua cô ngốc còn hiềm nghi, tối nay khác lớn như . Bạc Nhược U tiến lên, mở cửa tủ .
Vừa mở , chỉ thấy trong ngăn kéo đặt vài bộ xiêm y cũ. Mà ở một ngăn cao nhất, đặt một chiếc đèn lồng nguyệt thố giống như chiếc đèn lồng lòng đất. Cô ngốc một chiếc, trong phòng tối lòng đất một chiếc. Bạc Nhược U mím môi, trong ngập tràn cảm xúc phức tạp.
Nàng càng chắc chắn, lúc cô ngốc ở đáy giếng cứu giúp.
Người quanh năm sống lòng đất đương nhiên thể những chiếc đèn . Cho dù là đèn nguyệt thố bình thường, chỉ hài đồng mới thích, đối với nàng mà cũng là bảo vật.
Hoắc Nguy Lâu thấy Bạc Nhược U xổm cửa tủ, nhúc nhích, liền tiến gần. Ánh mắt y cũng khẽ biến đổi khi thấy chiếc đèn nguyệt thố. Cứ tưởng rằng Bạc Nhược U sẽ buồn bã một lúc, nhưng nàng nhanh chóng tỉnh táo. Nàng lấy đèn nguyệt thố , đó lật qua lật mấy bộ xiêm y cũ đặt ở ngăn cùng.
Xiêm y bảy, tám bộ, đủ cho cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Xem xét từng cái một, Bạc Nhược U vẫn phát hiện điều gì khác thường. Đang lúc định dậy, ánh mắt nàng chợt đổi khi thấy một chiếc váy màu xanh.
Kiểu váy là đồng phục của hạ nhân hầu phủ. Xuân Đào mấy ngày nay cũng mặc như . Ngày nàng gặp cô ngốc đầu tiên, cô cũng . mấy gặp , cô là chiếc váy màu chàm.
Thấy điều khác thường, nàng theo bản năng lật qua lật chiếc áo mùa đông nhiều , nhưng món đồ nào rơi . Bỗng nhiên, chóp mũi nàng ngửi thấy một mùi ẩm thấp nhàn nhạt...
Trong đầu nàng loé lên một suy nghĩ.
Mùi nhạt, nhưng nãy nàng mới chui từ cống nước lòng đất, đối với mùi thể quen thuộc hơn. Thoáng sững sờ, nàng phắt dậy bước tới phía cửa sổ, mở toang.
Phía bên ngoài cửa là một mảnh đất trống, ngổn ngang các tạp vật. Tuyết tan gần hết, khí ẩm ướt, nhưng mùi nước bùn gay mũi thế .
Vậy hôm qua, mùi nước bùn nàng ngửi khi đến đây hôm qua là từ ?
Bạc Nhược U cảm thấy tim run rẩy, ánh mắt vô thức liếc quanh phòng. Bỗng nhiên, ánh mắt nàng dừng bên cửa sổ, nơi chân tường chất đầy bậc thang bằng đất.
Nhờ mái hiên che chắn, bậc thang phía vẫn khô ráo. Trên lớp đất hiện rõ dấu chân của một đôi chân, kích cỡ tương tự như dấu chân mà nàng thấy trong thư phòng của Trịnh Văn Yến và trong rừng mai ở hậu viện. Nhìn dấu chân , Bạc Nhược U thể tưởng tượng cảnh đêm qua khi nàng phòng, đang dựa bệ cửa sổ, ở phía ngoài cánh cửa sổ .
Hô hấp Bạc Nhược U bỗng nhiên đình trệ, lạnh toát. Điều đáng sợ hơn là còn một khả năng khác thể xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-an-truy-tung/chuong-25.html.]
Xuân Đào từng bảo, tính cách của cô ngốc quái lạ.
TBC
Các chi tiết nhỏ lượt hiện trong đầu, vấp ngã đầu tiên gặp nàng khi thấy cô ngốc rụt rè một góc trong từ đường hôm Hoắc Nguy Lâu tra hỏi. Bạc Nhược U cảm thấy như một bàn tay vô hình, bóp chặt cổ của nàng, thở .
Ngoài cửa lúc vang lên tiếng bước chân, một Tú Y Sứ phụ trách điều tra ở bên ngoài bước cửa viện.
"Hầu gia, tìm thấy đại tiểu thư ! Nàng ở chỗ đại phu nhân, dẫn đại phu nhân hái hoa mai."
Bạc Nhược U hồn, tới cửa thì thấy Hoắc Nguy Lâu trầm giọng. "Hái hoa? Cô ?"
Tú Y Sứ lắc đầu. "Không . Không thuộc hạ tìm thấy Trịnh đại tiểu thư. Là nô tỳ bên cạnh đại phu nhân chúng đang tìm đại tiểu thư khắp nơi nên mới đến bẩm báo. Bây giờ đại phu nhân đại tiểu thư dẫn ngoài. Các thị tỳ vốn theo, nhưng đại tiểu thư cho theo."
Đang yên đang lành, một Trịnh Vân Nghê dẫn đại phu nhân rừng hái hoa mai?
Trịnh Văn An tìm thấy Trịnh Vân Nghê, trong lòng y yên tâm. "Vân Nghê vô cùng hiếu thuận với đại tẩu, đại tẩu thích hoa mai, nàng dẫn đại tẩu cắt mai cũng hợp lý."
Hoắc Nguy Lâu : "Phái rừng khám xét, tìm thì lệnh cho họ tự ý lung tung nữa."
Tú Y Sứ theo lệnh rời . Hoắc Nguy Lâu xoay thấy sắc mặt Bạc Nhược U trắng bệch. Y khẽ nhíu mày. "Phát hiện gì ?"
Bạc Nhược U khẽ mím khóe môi, nên mở miệng như thế nào. đối diện với ánh mắt mạnh mẽ của Hoắc Nguy Lâu, trái tim đang đập thình thịch của nàng cũng bình tĩnh . "Có lẽ đêm qua cũng là đầu tiên mà dân nữ thấy hung thủ."
Hoắc Nguy Lâu nhướng mày, Bạc Nhược U ấp úng. "Ban ngày hôm Trịnh tam gia hại, dân nữ từng gặp."
Nàng đưa mắt về phía Phúc công công ở bên ngoài, mở miệng : "Phúc công công cũng thấy."
Phúc công công như thế, lập tức tiến lên một bước, ở cửa hỏi. "Tạp gia cũng thấy ?"
Hoắc Nguy Lâu và Phúc công công đều nàng.
"Trước đây dân nữ vẫn điều rõ. Tuy rằng khuôn mặt cô ngốc ba phần tương tự với đại tiểu thư, nhưng vết sẹo lớn. Dù là ai cũng thể nhận dáng vẻ của nàng giống với đại tiểu thư. Làm thể đại phu nhân đưa về, coi như nữ nhi mà thương yêu."
Vấn đề chỉ Bạc Nhược U khó hiểu, mà những khác cũng đều thấy lạ.
Bạc Nhược U dừng một chút. "Nếu như nữ nhi luôn ở trong lòng của đại phu nhân, cũng vết sẹo mặt thì thế nào?"
Biểu tình của Hoắc Nguy Lâu lập tức đổi, y xoay Trịnh Văn An. "Lúc đại phu nhân sinh nữ nhi song sinh. Lúc các ngươi quyết định giấu một đứa , các ngươi huỷ khuôn mặt của đứa bé ?"
Lời , ngay cả Phúc công công cũng thấy đành lòng.
Vừa mới sinh , những thể nhẫn tâm huỷ khuôn mặt một đứa bé?
Trịnh Văn An lắc đầu. "Không . Trong phủ chúng chỉ một cặp song sinh như . Thời tổ phụ cũng từng , cũng đều đưa nơi khác. của Vân Nghê, chúng dám đưa . Tương lai còn dài, chẳng may phát hiện các nàng lớn lên giống , đó là tội khi quân. Vậy nên chúng mới giấu ."
"Lúc đại tẩu thai, hôn ước từ bé với quý phi nương nương ở kinh thành. Lúc xuống phía Nam đến Thanh Châu, quý phi nương nương cũng thường xuyên cho thăm hỏi. Biết đại tẩu sắp lâm bồn, còn phái ma ma tới chăm sóc đại tẩu. Chúng thấy ma ma sắp đến, cách nào mới giấu hài tử trong từ đường. Chúng huỷ dung đứa bé."
Giọng Trịnh Văn An càng lúc càng bé, lẽ cũng cảm thấy hổ. nếu bọn họ thật sự hủy mặt của đứa bé , vết sẹo mà Bạc Nhược U tới, ở ?
Hoắc Nguy Lâu về phía Bạc Nhược U, Bạc Nhược U lắc đầu. "Việc dân nữ còn nghĩ , chỉ điều..."
Bạc Nhược U còn xong, Hạ Thành mang theo hai tên nha sai bước nhanh . "Hầu gia, phát hiện cô ngốc ! Cô ngốc trốn ở trong phòng bếp phía Nam, nàng đang ăn vụng..."
Hạ Thành còn dứt lời, Tú Y Sứ từ ngoài . "Hầu gia, đại tiểu thư và đại phu nhân rừng. Huynh canh giữ ở đấy thấy hai tới. Còn nữa nãy hai nha sai ở phía Đông thấy cô ngốc. Hỏi thì bảo là tìm đại phu nhân với đại tiểu thư."
Tú Y Sứ xong, phát hiện vẻ mặt của tất cả cũng đổi. Hắn ngơ ngác, Hạ Thành vội hỏi. "Ngươi mới thấy cô ngốc ở ? Nha sai thủ hạ của phát hiện cô ngốc ở phía Nam, đang ăn vụng trong phòng bếp. Hiện giờ còn đang giam ở tiền viện, ngươi bảo thấy cô ngốc ở phía Đông là thế nào?"
Tú Y Sứ cũng bối rối. "Là hai nha sai ở phía Đông đến bẩm báo."
Tất cả sợ ngây , đồng thời xuất hiện hai cô ngốc?!
"Hầu gia, đại nhân, xác thực hai cô ngốc."
Bạc Nhược U đột nhiên cất lời, Hoắc Nguy Lâu nàng, Bạc Nhược U tiếp tục . "Vừa nãy dân nữ chính là ý . Người giấu lòng đất là một nữ tử vết sẹo bỏng tương tự như cô ngốc. Dáng các nàng tương tự, mặt sẹo , thể tráo đổi."
Nàng về phía Phúc công công. "Công công, đầu tiên chúng thấy cô ngốc, lẽ cô ngốc thật sự. Mà là hung thủ trốn lòng đất."
Lúc Phúc công công mới kinh hãi. "Lúc đó nàng đang vận chuyển cúng với những khác. Hôm đó nàng phụ việc trong linh đường lão phu nhân, nên mới thể trộm pháp khí Hàng Ma Xử?!"
Bạc Nhược U gật đầu, Phúc công công che miệng. "Trời ạ, thì chúng từng gặp hung thủ sớm như ."
Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu nghiêm trọng. Không tâm trạng để ý tới Phúc công công kinh hãi, xoay về phía Tú Y Sứ. "Cô ngốc tìm đại phu nhân với đại tiểu thư bây giờ ở ?"
Một cô ngốc ăn vụng ở phía Nam, một cô ngốc tìm đại phu nhân với Trịnh Vân Nghê. Cô ngốc thật sự sợ rằng Trịnh Vân Nghê còn kịp, thể tìm nàng. Huống hồ hung thủ g.i.ế.c dừng tay, rõ ràng ở phía Đông mới là giả mạo.
Tú Y Sứ báo cáo:
"Vừa nãy gặp ở đường hướng Yêu Nguyệt Các. Lúc hẳn về viện của đại phu nhân."
Hoắc Nguy Lâu lập tức ngoài.
"Hung thủ xuất hiện, lệnh cho các nha sai ở hướng khác rút về tập trung ở phía Đông. Nhất định bắt hung thủ."
Thấy rời , Bạc Nhược U lập tức bước nhanh theo. Hoắc Nguy Lâu nhanh, nàng gần như chạy theo. Ra khỏi sân, Hoắc Nguy Lâu lập tức về phía viện của đại phu nhân. Hung thủ đối với địa hình bên trong phủ rõ như lòng bàn tay, tất nhiên cũng nơi nào canh giữ. Nếu tránh thoát tầm mắt của nha sai, cũng quá khó khăn. Hơn nữa bây giờ trời khuya. Nếu tối nay để hung thủ chạy trốn, kéo dài bao lâu. Vẻ mặt Hoắc Nguy Lâu nghiêm trọng, cánh tay theo thói quen lướt qua chủy thủ ngắn giắt bên hông.
Bước chân y cực nhanh, Trịnh Văn Dung đều hoảng hốt theo. Mắt thấy cách viện đại phu nhân càng ngày càng gần, Hoắc Nguy Lâu đột ngột dừng , gương mặt lạnh lẽo. Nhìn qua viện đại phu nhân ở xa, về phía Yêu Nguyệt Các.
Lấy nơi phát hiện cô ngốc gốc, viện đại phu nhân lệch về phía Đông, Yêu Nguyệt Các hướng về phía Tây Bắc. Giữa Yêu Nguyệt Các và viện đại phu nhân, đào tẩu nhanh nhất chính là con đường về rừng trúc phía Đông.
Vóc dáng uy nghiêm của Hoắc Nguy Lâu nghiêng qua một bên, về phía rừng trúc.
Trong màn đêm đen như mực, bộ góc Đông Bắc của hầu phủ đều bao phủ trong bóng tối. Ngoại trừ rừng mai trông coi, mảnh rừng trúc lớn và hồ sen trống giờ đây cũng ai canh gác. Rừng trúc tiếp giáp rừng mai, chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an nhất. Ẩn náu trong rừng trúc rậm rạp, thể nơi nào hơn.
"Đi viện đại phu nhân canh chừng, những khác đến rừng trúc."
Hoắc Nguy Lâu dứt lời, một Tú Y Sứ liền nhanh chóng rời . Những còn đều theo Hoắc Nguy Lâu đến phía Đông.
Bạc Nhược U về hướng đang tới, trong lòng bỗng dưng sinh một cảm giác như định , là phía Đông rừng trúc... Nghĩ đến hai ngọn đèn nguyệt thố vẫn thắp sáng, Bạc Nhược U càng cảm thấy nỗi đau thương trong lòng. Hung thủ đuổi theo Trịnh Vân Nghê và đại phu nhân, liệu tận đáy lòng nàng là sự căm hận mẫu vì thể che chở, bất mãn với sự khác biệt giữa Trịnh Vân Nghê và dù đều là tỷ , nên mới tay với họ?
Một trận gió lạnh thổi qua, tà áo bào của Hoắc Nguy Lâu ở phía vén lên. Dưới ánh đuốc chiếu cùng ánh đèn giữa màn đêm, hoa văn màu vàng lúc ẩn lúc hiện. Bóng lưng to lớn của y càng vẻ uy nghiêm. Không Hoắc Nguy Lâu nghĩ gì, y cũng từng giải thích vì hướng , nhưng Bạc Nhược U từng nghi ngờ. Tựa như ngay từ đầu, nàng tin tưởng Võ Chiêu hầu.
Bạc Nhược U quen thuộc đường , nhưng mới quẹo qua khúc cua, Hoắc Nguy Lâu đang ở bỗng nhiên dừng . Bạc Nhược U phản ứng kịp, suýt chút nữa va lưng Hoắc Nguy Lâu. Không rõ y vì dừng chân, bèn lướt qua bả vai y tới . Dưới bầu trời đêm, khói lửa nghi ngút.
"Dập lửa."
Bạc Nhược U còn phản ứng , Hoắc Nguy Lâu nặng nề phun hai chữ.
Y cất bước nhanh về phía , Tú Y Sứ theo phía dốc lực hành động. Hoắc Nguy Lâu , tầm mắt Bạc Nhược U còn cản trở, mới thấy cảnh tượng nàng ngơ ngác.
Trong rừng trúc phía Đông, một trận lửa bùng lên mạnh mẽ mà rõ nguyên nhân. Ngọn lửa cuốn trôi cỏ dại khô, lan rộng , khiến cho hơn một nửa rừng trúc biến thành biển lửa theo sức gió.
Cháy! Cháy rừng!
Hoắc Nguy Lâu chạy về phía khu rừng bốc cháy, Phúc công công và Hạ Thành cũng hoảng hốt. Hạ Thành lập tức điều động nha sai chữa cháy, về phía Trịnh Văn Dung cùng Trịnh Văn An.
"Còn gọi sai vặt trong phủ đến đây? Nếu còn lan nữa, cũng chỉ như từ đường."
Từ đường cách xa tiền viện, xung quanh ngoại trừ những hàng tùng bách trăm tuổi, cũng phòng ốc kiến trúc nào khác. bây giờ như thế, rừng trúc gần tiền viện. Một khi cháy lớn hơn, núi đá rừng cây xung quanh cộng thêm hành lang uốn khúc lầu các, thể khiến lửa lan đến bộ hầu phủ. Sắc mặt Trịnh Văn Dung cùng với Trịnh Văn An đều đổi. Trịnh Văn Dung gì cũng trấn định hơn Trịnh Văn An một chút, lập tức xoay gọi trong phủ. Trịnh Văn An vẫn ngơ ngác đám cháy, phản ứng.
Bạc Nhược U vội vã chạy tới nơi, thấy ngay đám Hạ Thành mặt. Chỉ mới tới gần, nàng nhận các Tú Y Sứ đang tập trung phía ngoài rừng trúc. Tuy nhiên, gió đêm thổi quá mạnh, khiến việc dập lửa trở nên khó khăn. Thêm đó, cống ngầm trong hồ sen nước, cho việc dập tắt trận cháy trở nên thật sự nan giải.
Nghe thấy Hoắc Nguy Lâu trầm giọng : "Đầu tiên chặt một hàng cây tách khu rừng hai, đổ đất cát đấy ngăn . Sau đó sai hầu trong phủ mang nước tới, dập lửa từ phía đầu ngọn gió."
Nói xong, Hoắc Nguy Lâu ngước mắt bầu trời.
"May mà hôm nay là gió Tây."
Nếu hướng gió đổi, lửa sẽ lan phủ, khiến tình hình càng khó kiểm soát. Bạc Nhược U rừng trúc thiêu đốt rực lửa, vẫn còn suy nghĩ về nguyên nhân gây trận cháy . Trong rừng trúc tuy nhiều lá khô, nhưng hôm nay giữa ban ngày tuyết tan hơn phân nửa, đa phần lá khô ướt. Dù lửa lan tới, cũng nhất định thể bốc cháy lớn như . Thế nhưng, mắt, trong rừng đang bùng lên trận lửa dữ dội.
Đang suy nghĩ, trong đám cháy bỗng nhiên xuất hiện một bóng . Ngạc nhiên phát hiện chạy chính là Trịnh Vân Nghê! Lúc , vẻ mặt của bên ngoài đều biến sắc.
"Vân Nghê?!"
Trịnh Văn An là đầu tiên chạy lên , giọng đầy kinh hãi.
Trịnh Vân Nghê dẫn theo đại phu nhân hái mai, nửa đường biến mất, giờ chạy từ trong đám cháy. Đừng Trịnh Văn An, ngay cả Bạc Nhược U cũng ngạc nhiên tột cùng.
Trịnh Vân Nghê từ trong rừng trúc lao , cả lửa thiêu đỏ rực. Mặt nàng dính đầy tro bụi, quần áo lửa đốt cháy thủng lỗ chỗ, sợi tóc cũng cháy rụi vài chỗ. Vừa mới chạy đến, nàng ngã nhào xuống đất. Khi ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa như hạt châu, tràn ngập đau đớn và kinh hãi.
"Ngũ thúc, mau cứu mẫu ! Người ... thiêu c.h.ế.t và mẫu . Mẫu vì cứu nên mới thoát !"
Nàng khàn cả giọng, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ, khi chuyện thì run lẩy bẩy. Dáng vẻ thống khổ của nàng quả thực khiến ai thấy cũng thương xót. Trịnh Văn An kinh hãi đến biến sắc, chằm chằm về phía đám cháy, lòng đầy lo lắng và sợ hãi.
"Cái gì? Đại tẩu ở bên trong?"
Hoắc Nguy Lâu từ cao xuống Trịnh Vân Nghê, nhấc tay lên hiệu cho hai Tú Y Sứ bên cạnh. Họ lập tức chạy đám cháy theo con đường mà Trịnh Vân Nghê mới chạy . Trịnh Vân Nghê còn liệt mặt đất, thành tiếng.
" ! Mẫu vẫn còn đang ở bên trong!"
Nàng , nước mắt như mưa về phía rừng cây.
"Mẫu còn đang bên trong. Mau cho cứu ngoài!"
Trịnh Văn An đau lòng nàng, tiến lên đỡ lấy cô.
"Vân Nghê, rốt cuộc xảy chuyện gì? Sao các ngươi đến nơi ?"
Trịnh Vân Nghê sướt mướt.
"Ta đưa mẫu hái hoa mai, nhưng khi tới nửa đường thì thấy trong rừng ánh lửa lập lòe. Mẫu hấp dẫn nên chạy tới đây, còn thể giữ , chỉ thể chạy theo. Mới đến đây, ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, đột nhiên xuất hiện."
"Người nào?" Trịnh Văn An gấp gáp hỏi.
Giọng Trịnh Vân Nghê run rẩy.
"Là hồn ma của tổ mẫu. Người mặc áo choàng của tổ mẫu, đôi mắt chòng chọc chúng . Ả ả đợi chúng lâu, xong thì ném bật lửa xuống đất. Lúc đó, mới nhận cả khu rừng ngập đầy dầu."
Trịnh Vân Nghê đến não lòng, tuy Trịnh Văn An đỡ lấy nhưng vẫn lên . Nàng siết chặt cánh tay Trịnh Văn An.
"Ngũ thúc, cầu xin ngài nhanh cứu mẫu ."
Nàng về hướng Hoắc Nguy Lâu.
"Hầu gia, xin hầu gia cứu mẫu . Mẫu bệnh trong , thể thoát ?"
Nước mắt Trịnh Vân Nghê tuôn trào như vỡ đê, mỗi lời đều đau thấu tim gan. Tướng mạo nàng vốn xinh như hoa, giờ ngã xuống đất, đôi mắt đỏ hoe vì , khuôn mặt lấm lem càng tăng thêm vẻ ốm yếu đáng thương. Nghĩ đến việc nàng mạo hiểm chạy từ rừng lửa, trong khi ruột vì cứu nàng mà kẹt trong đám cháy, Hạ Thành một bên cũng xúc động đến mức chóp mũi khụt khịt, kìm nổi nước mắt.
"Đại tiểu thư, Tú Y Sứ trong đám cháy. Ngài đừng lo, đại phu nhân nhất định sẽ cứu ."
Trịnh Văn Dung dẫn theo các quản sự và sai vặt, xách theo thùng nước vội vàng chạy tới. Thấy Trịnh Vân Nghê đất, vẻ mặt nàng chẳng khác gì dân chạy nạn, giật hoảng hốt. Nghe Trịnh Văn An hung thủ thiêu c.h.ế.t nàng và đại phu nhân, sắc mặt Trịnh Văn Dung càng thêm sợ hãi, mồ hôi ướt sũng cả .
Trịnh Vân Nghê đến mức như phát điên, nàng sợ rằng thể cứu đại phu nhân. Nàng bò thêm hai bước, kéo vạt áo Hoắc Nguy Lâu, giọng cầu xin:
"Hầu gia, cầu xin hầu gia phái thêm , phái thêm nhiều cứu mẫu . Mẫu cũng vì cứu . Xin ngài cứu , cứu lấy mẫu ..."
Tiếng nức nở, gương mặt nàng cố gắng ngẩng lên tràn ngập tuyệt vọng cầu xin. Nỗi đau và lo lắng khuôn mặt Trịnh Vân Nghê khiến ai cũng thể kìm lòng.
Hoắc Nguy Lâu Trịnh Vân Nghê, khụy một gối xuống đất, xuống gần bên nàng.
Khoảng cách lập tức rút ngắn, như một ma vương cao cao tại thượng ban phát thương hại cho nhân gian. Mọi thấy cũng ngạc nhiên, bởi ai mà cảm động mỹ nhân hiếu thảo như nàng.
"Nước mắt nữ tử đả động bản hầu," Hoắc Nguy Lâu giọng hờ hững còn mang theo lạnh lẽo.
Mà lời tiếp theo của y khiến sắc mặt của tất cả đều biến đổi.
"Mẫu ngươi vì cứu ngươi mà thoát . Mà là ngươi, bỏ bà trong ."