Kỳ Án Truy Tung - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-10-28 13:17:16
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay Bạc Nhược U ấn huyệt hợp cốc của Hoắc Nguy Lâu, dù nàng cố dùng sức, nhưng với y thì lực chẳng đáng là bao. Sự đụng chạm nhẹ nhàng, từng đợt từng đợt, vô tình khơi gợi lên ngọn lửa âm ỉ đáy lòng y.
Hoắc Nguy Lâu kẻ phán đoán vẻ . Y từng gặp nhiều mỹ nhân thế gian, kẻ tinh nghịch, thanh thuần như hồng mai trong tuyết; kẻ kiều diễm phong tình, một cái nhíu mày một nụ đủ khiến si mê. Nam nhân thường hoặc thích nét thanh khiết tự nhiên, hoặc hiểu chút tình thú. Hoắc Nguy Lâu thì khác.
Nam tử đời, nếu dễ dàng sa ngã sắc dục, sẽ khó thành đại sự. Nữ tử dùng sắc quyến rũ , cũng chẳng thể trường tồn.
Hoắc Nguy Lâu mở mắt, nửa khép mà nàng, ánh mắt đen thẳm đáy. Bạc Nhược U vẫn chuyên tâm, đặt hết tâm sức việc xoa bóp huyệt vị, như vẻ mặt của y. Nàng tựa hồ chút tạp niệm nào, bộ suy nghĩ đều đặt việc , tỏ thành kính và kiên định đến mức hiếm thấy ở nữ tử.
Ngọn lửa trong lòng Hoắc Nguy Lâu càng bùng lên mãnh liệt. Sự tê dại từ tay lan khắp tứ chi, nơi nào nàng chạm đều như một đốm lửa thiêu đốt. Y nàng, thấy thú vị cảm thấy nàng ngốc nghếch, thông minh nhưng cũng ngây thơ. Với kẻ dày dặn kinh nghiệm như y, việc sai bảo nàng quả thực chút khó khăn.
Bạc Nhược U xoa bóp một lúc, thấy vùng huyệt hợp cốc của Hoắc Nguy Lâu đỏ rực lên, nàng liền ngước y. Ngay lúc , ánh mắt hai chạm . Ánh mắt của Hoắc Nguy Lâu sâu thẳm và phần bức , nhưng mang theo một nét gì đó giống thường ngày.
Nàng ngập ngừng hỏi: "Hầu gia thấy đỡ hơn ?"
Hoắc Nguy Lâu đôi mắt trong trẻo như nước của nàng, thấy sự tín nhiệm hiện rõ trong ánh mắt , lòng khỏi thoải mái. Dù , y vẫn nhíu mày, trả lời mà chỉ đưa tay khác cho nàng.
Bạc Nhược U thoáng nhíu mày, thầm rằng liệu pháp mang tác dụng quá lớn, bèn thở dài: "Hầu gia thường ngày bôn ba, thường đường thủy ?"
Người kinh thành phương Bắc hiếm khi đường thủy, cả đời từng thử. Với nhiều , đầu lên thuyền dễ say sóng, như Hoắc Khinh Hoằng chẳng hạn. Hoắc Nguy Lâu quanh năm bôn ba, Bạc Nhược U cho rằng y quen với sự xóc nảy của những chuyến đường thủy.
Nàng đổi tay, tìm đúng huyệt vị tay Hoắc Nguy Lâu mà xoa bóp. Đôi bàn tay của y chai sần, thô ráp do cầm kiếm quanh năm, nhưng đốt ngón tay dài và bàn tay dày rộng, xương cổ tay và ống tay áo nổi bật những đường gân chắc khỏe. Thân thể của y đúng là như đúc bằng sắt.
Bạc Nhược U chợt nhớ đến ân cứu mạng của Hoắc Nguy Lâu và nghĩ về khoảnh khắc cả hai cùng cưỡi chung một con ngựa, cảm giác an khi khuỷu tay y che chở. Quả thật, như Trình Uẩn Chi , y là quý nhân của nàng.
Nàng chợt tò mò về Hoắc Nguy Lâu hơn.
"Đường thủy quá chậm," y , giọng điềm tĩnh. Nếu cần thiết, y ít khi chọn đường thủy.
Bạc Nhược U thoáng liếc y, hỏi tại y chọn đường thủy , nhưng nghĩ đến Hoắc Khinh Hoằng và Minh Quy Lan cùng , nàng giữ lời định .
"Hầu gia ít khi đường thủy, quá mệt mỏi. Khi thể mệt, dễ say sóng," nàng nhẹ giọng mà ngẩng đầu lên. Hoắc Nguy Lâu càng càng cảm thấy thú vị, đáy mắt y thấp thoáng một nụ nhẹ. khoảnh khắc đó, cửa khoang thuyền đẩy , Phúc công công bước .
Nhìn thấy cảnh tượng mặt, Phúc công công thoáng khựng , ngạc nhiên hỏi: "Đây là... xảy chuyện gì ?"
Bạc Nhược U thở dài, vẻ mặt đau khổ : "Công công, hầu gia cũng say sóng ."
Sắc mặt Phúc công công trở nên phức tạp, ông nhíu chặt mày, ánh mắt lướt từ Bạc Nhược U sang Hoắc Nguy Lâu, cứ như thể đang thấy cảnh tượng gì đó khó tin.
"Hầu gia... say sóng ?" - ông hỏi, giọng đầy ngờ vực.
Hoắc Nguy Lâu thản nhiên đáp một tiếng "Ừ," chẳng vẻ gì là ngượng ngùng. Phúc công công y, trong lòng nghi hoặc kinh hãi, đến mức là nên vui nên hoảng.
Thấy sắc mặt Phúc công công đổi liên tục, Bạc Nhược U lo lắng hỏi: "Công công, ? Đừng là cũng say sóng nhé?"
Phúc công công lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh, chống tay khung cửa, khẽ : "Không... Tạp gia say sóng, chỉ là... cảm thấy tim đập loạn..."
Bạc Nhược U ngạc nhiên, vội hỏi: "Có thấy hồi hộp, tức n.g.ự.c giống như khó thở ? Như cũng thể là triệu chứng của say sóng."
Phúc công công khoát tay, tỏ vẻ tiếp tục, nhanh chóng đóng cửa rời . Ông về khoang thuyền của Hoắc Khinh Hoằng, nơi mà vị thế tử hiện giờ đang ngửa giường, hai tay hai chân đều cắm châm, miệng ngừng rên rỉ, gương mặt biểu lộ nỗi đau khổ vô cùng.
Minh Quy Lan thấy vẻ mặt kỳ lạ của Phúc công công, khỏi nhướn mày hỏi: "Công công, ?"
Phúc công công thở dài, cảm khái: "Lòng đổi, thói đời bạc bẽo."
Hoắc Khinh Hoằng nghiến răng phụ họa, giọng đầy oán trách: " , chẳng đúng về và đại ca ? Mối thù nhớ kỹ..."
Minh Quy Lan chỉ , tiếp tục hỏi thêm.
Trong khoang bên cạnh, Bạc Nhược U khẽ cau mày: "Công công lớn tuổi, nếu cảm thấy khỏe, chỉ sợ triệu chứng sẽ nghiêm trọng hơn."
Hoắc Nguy Lâu chỉ nhàn nhạt : "Ngươi cần để ý tới ông , ông say sóng, mà là dọa thôi."
Bạc Nhược U nghi ngờ hỏi: "Bị hầu gia say sóng dọa ?"
Hoắc Nguy Lâu nhạt, đáp . Bạc Nhược U rõ hai đang ẩn giấu điều gì, nên cũng hỏi thêm. May mắn là lúc sắc mặt của Hoắc Nguy Lâu vẻ khá hơn, y bảo nàng ngừng tay.
Bạc Nhược U thấy y phần chuyển biến , tay mỏi nhừ nên cũng yên tâm lui xuống. Ngay khi nàng rời khỏi, Phúc công công với sắc mặt khó hiểu nhanh chóng tiến , Hoắc Nguy Lâu với vẻ mặt kinh ngạc vui sướng, khẽ :
"Hầu gia, ngài say sóng? Thật sự là ngài say sóng?! Ngài tính lão nô c.h.ế.t ! Không ngờ lão nô còn ngày thấy hầu gia say sóng..."
Hoắc Nguy Lâu giữ vẻ mặt bình thản, nhẹ giọng bảo: "Bình tĩnh chút , già mà càng ngày càng dễ kích động."
Phúc công công nhịn , c.ắ.n răng : "Ngài bảo lão nô mà giữ bình tĩnh hả? Mấy năm nay lão nô từng thấy nữ tử nào thể tiếp cận ngài ! Lần trong Tàng Kinh Lâu, còn thể coi là tình huống bất ngờ, hôm nay ngài "giả vờ" say sóng để gọi Tiểu Nhược tới hầu hạ, ngài đây là ý gì chứ? Chẳng lẽ ngài cũng để ý dung mạo xinh của nàng ?"
Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, hỏi : "Tại trúng dung mạo của nàng ?"
Phúc công công méo miệng : "Dung mạo Tiểu Nhược vốn xinh , tính tình ôn hòa. Ai mà yêu cái , ngài cũng là nam tử bình thường, lúc đầu cảm thấy gì, nhưng dần dần cũng thấy nàng quả thật bất phàm, điều gì là lạ?"
Phúc công công bất đắc dĩ thở dài: "Điều cũng chẳng gì để hổ cả. Chả trách lão nô cảm thấy lạ, đây lão nô dám nghĩ, ngờ rốt cuộc ngài cũng tránh khỏi. ngài dự định gì ? Tiểu Nhược xuất bình thường, nếu bàn về phận địa vị vẫn phần chênh lệch. Tuy nhiên, lão nô nghĩ đến lúc hầu gia nên lập gia thất , ngay cả bệ hạ cũng nhắc đến nhiều . Trước giờ ngài để tâm, giờ rốt cuộc chút dấu hiệu, ngài tính toán gì ?"
Hoắc Nguy Lâu ngờ Phúc công công trong thoáng chốc nghĩ xa đến thế, y chỉ lắc đầu, xoa mi tâm, khẽ : "Ngươi nghĩ quá phức tạp ."
Vẻ mặt y bình tĩnh, hề biểu lộ chút d.a.o động nào, nhàn nhạt : "Ta chỉ thấy nàng việc chăm chỉ, chuyên tâm, bởi mới hòa nhã hơn. Ta là dễ dàng sắc lung lay như ?"
Phúc công công, ban đầu kinh sợ, lúc thấy vẻ trầm tĩnh của Hoắc Nguy Lâu thì liền khựng , thận trọng hỏi: "Ngài ... thật ?"
ngay đó ông nhíu mày: " nếu , ngài say sóng là ?"
Hoắc Nguy Lâu ấn ấn giữa lông mày, khẽ đáp: "Quá mệt mỏi thôi."
Phúc công công nên thế nào cho . Nghĩ đến việc Hoắc Nguy Lâu từ khi rời kinh thành từng nghỉ ngơi đàng hoàng, lòng ông cũng khỏi xót xa. Ông lặng im một lúc lâu để định cảm xúc mới lẩm bẩm: "Hóa là lão nô nghĩ nhiều, hầu gia ngài cũng quá thận trọng. Lão nô thấy Minh công tử và thế tử đều quý Tiểu Nhược đó."
Hoắc Nguy Lâu thoáng gì, nhàn nhạt bảo: "Ngươi vẻ thất vọng?"
Phúc công công khẽ nhíu mày, trong lòng tựa hồ chút mâu thuẫn, đáp: "Chuyện ... hầu gia nghĩ thế nào, lão nô thật khó đoán. Nếu là những quý nữ thế gia khác, chỉ cần xem dòng dõi và tướng mạo, lão nô thể cân nhắc. Dù hầu gia cưới về chỉ để bày trí thương tiếc, lão nô đều hiểu đó là thói thường trong phủ vương hầu, hầu gia thích thế nào thì tùy. đối với Tiểu Nhược, lão nô chút tư tâm. Nếu hầu gia chỉ là cảm thấy hứng thú nhất thời, về cô phụ nàng thì ? Hoặc là, lỡ như hầu gia động lòng, còn nàng để mắt tới hầu gia?"
Hoắc Nguy Lâu nhíu mày: "Không để mắt tới ?"
Phúc công công ho nhẹ một tiếng, lời phần sâu xa: "Hầu gia qua tuổi đôi mươi, nhưng bấy lâu nay hoặc là ở chiến trường, hoặc chỉ mải mê chính sự, nên hiểu rõ chuyện nam nữ tình ái. Chuyện đơn giản như hầu gia nghĩ . Dù hầu gia quyền cao chức trọng, nhưng lòng thì cứ quyền thế là thể đo đếm ."
TBC
Hoắc Nguy Lâu mất kiên nhẫn, lạnh nhạt : "Nếu trúng ai, còn cần ngươi dạy ?"
Y chuyển đề tài, hỏi tiếp: "Hoằng nhi thế nào ?"
Phúc công công vội đáp: "Khá hơn , chút sức lực, nếu chiều nay thể ăn uống, thì coi như cơn say sóng qua."
Ngày đầu tiên thuyền, dù vượt gần trăm dặm nhưng vẫn khỏi địa giới Lạc Châu, tới kinh thành còn cần ít nhất mười ngày nữa. May mà sông Lan Thương rộng lớn, đến chiều, thuyền vững vàng hơn. Khi màn đêm buông xuống, Hoắc Khinh Hoằng hồi phục phần nào.
Ngoại trừ Minh Quy Lan và Trình Uẩn Chi bất tiện, những khác đều xuống khoang thuyền tầng một để dùng bữa tối. Lúc , Thẩm Nhai xuất hiện, tự mang đồ ăn tới. Dù là thuyền, thức ăn vẫn tươi mới mỹ vị, cho thấy chủ thuyền cũng chú tâm. Khi đoàn Hoắc Nguy Lâu xuống, nhiều vị khách khác cũng lục tục kéo đến tửu quán để dùng bữa.
Trong đó cả đám Ngọc Xuân ban mà họ gặp sáng nay.
"Ơ, Liễu đại gia!"
Nhóm của Hoắc Nguy Lâu trong một gian phòng trang nhã gần cửa sổ bên trái tửu quán. Vừa lúc Thẩm Nhai hàn huyên xong, chuẩn rời , y thấy một nữ tử mặc thanh sam đang bước .
Nữ tử đến hai mươi tuổi, tóc xõa như thác, da trắng như tuyết, dung nhan tươi tắn như hoa. Đặc biệt, nàng sở hữu một đôi mắt phượng sắc sảo với đuôi mắt hất lên, quyến rũ ôn nhu. Dáng nàng mảnh mai mềm mại, khi bước , vòng eo uyển chuyển nhẹ nhàng, tạo nên vẻ duyên dáng khiến thể rời mắt. Ngay cả Bạc Nhược U cũng kìm mà thêm vài .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-an-truy-tung/chuong-47.html.]
Trong ở đây, chỉ Ngô Du là am hiểu kịch Nam. Hắn thích thú giới thiệu: "Đây là trụ cột chính của Ngọc Xuân ban, Liễu Tuệ Nương. Năm ngoái gánh hát của nàng từng kinh biểu diễn, hạ quan may mắn xem qua một ."
Liễu Tuệ Nương một nha dìu , phía là cả đoàn trẻ tuổi xinh , tuy nhiên tất cả chỉ như nền phụ cho nàng. Thẩm Nhai chuyện với nàng ân cần, chỉ vài câu đưa nàng một gian phòng trang nhã khác.
Hoắc Khinh Hoằng nhíu mày: "Kịch Bắc chúng ít nữ tử lên sân khấu, nhưng hình như kịch Nam đề cao các nàng hơn?"
Ngô Du giải thích: "Kịch Nam thiên về thanh nhã, phần nhiều dựa tình cảm. Thường câu "thập khúc cửu tương tư," nên các vai đào trong kịch Nam tôn trọng, thậm chí gọi là đại gia. Thế tử sẽ hiểu thôi."
Ngô Du khẽ liếc Hoắc Nguy Lâu, e ngại y thể cho rằng là kẻ ham chơi bời.
Hoắc Khinh Hoằng tay cầm bình ngọc mà Bạc Nhược U đưa, nhẹ nhàng hít một , : "Dáng dấp nàng quả là tệ, những cái khác thì rõ."
Vừa dứt lời, bên ngoài tửu quán một đoàn bước . Dẫn đầu là một nam tử mặc hoa phục, tuổi quá 50, hình béo nhưng tinh thần sáng láng. Y bước khẽ ngâm nga một đoạn kịch nào đó.
Theo y là một nữ tử mặc hoa phục, dáng dấp uyển chuyển hơn cả Liễu Tuệ Nương. Nàng khoác bộ váy đỏ rực, nổi bật như một đóa hải đường, đôi mắt phượng lấp lánh, tỏa vẻ sắc sảo. Tuy nhiên, lớp son phấn dày khiến nàng vẻ tuổi hơn Liễu Tuệ Nương, khuôn mặt hề biểu cảm, khiến nàng thiếu sự tự nhiên mà Liễu Tuệ Nương .
"Ngọc lão bản, Tống đại gia!" Thẩm Nhai , tiến lên chào đón.
Đi thuyền nhiều ngày vốn buồn chán, Hoắc Khinh Hoằng chịu ít hành hạ, nay gánh hát gia nhập, khiến hào hứng trở . Ngồi gần Ngô Du, kìm hỏi: "Hai là ai?"
Ngô Du mỉm giải thích: "Ngọc Xuân ban là gánh hát gia đình. Ngọc lão bản là chủ nhân của ban, xuất thế gia Giang Nam, từng là tiến sĩ năm đầu Kiến Hòa, nhưng khi huyện lệnh hai năm, ông trở về kế thừa gia nghiệp. Ông đặc biệt yêu thích kịch Nam, nên từ khi xây dựng Ngọc Xuân ban ngay tại nhà , chăm chút đào kép suốt ba mươi năm qua. Giờ đây, Ngọc Xuân ban tiếng tăm lẫy lừng, là nhờ gia nghiệp và sân khấu kịch mà ông xây dựng. Còn Tống đại gia , tên gọi Tống Mị Nương, từng là đào kép xuất sắc nhất của ban, nhưng giờ vẻ như Liễu Tuệ Nương thế ."
Ngô Du xong, thấy Ngọc lão bản cùng Tống Mị Nương bước đến bàn của Liễu Tuệ Nương. Liễu Tuệ Nương dậy chào đón Ngọc lão bản, mời ông nhưng để tâm đến Tống Mị Nương. Ngọc lão bản vui vẻ cùng Thẩm Nhai tự nhiên bên Liễu Tuệ Nương. Nàng khanh khách rót , ánh mắt quyến rũ, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ đều khiến động lòng. Thẩm Nhai cũng vui vẻ đáp , xuống. Tống Mị Nương yên lặng, gương mặt vẫn nhưng nụ phần cứng ngắc.
Bạc Nhược U từng danh tiếng Ngọc Xuân ban, giờ đây thấy cảnh , trong lòng chợt cảm nhận phần nào câu chuyện bên trong gánh hát .
Hoắc Khinh Hoằng cảnh náo nhiệt bên ngoài, mắt lấp lánh, sang với Hoắc Nguy Lâu: "Đại ca, chúng thể bảo Ngọc Xuân ban diễn vài vở kịch thuyền ?"
Hoắc Nguy Lâu liếc , ánh mắt sắc lạnh: "Đệ sợ khác là thế tử Hoắc quốc công ?"
Hoắc Khinh Hoằng chép miệng qua Ngô Du, nhưng Ngô Du lập tức cúi đầu ăn cơm, nào dám hé miệng. Phúc công công ngoài cùng, xong chỉ bảo: "Thế tử cần , Thẩm thiếu đông gia sắp xếp cho họ diễn thuyền ."
Hoắc Khinh Hoằng lập tức dựng thẳng tai, loáng thoáng những từ như "dựng sân khấu kịch" và "Nam Kha Ký," tựa hồ là tên vở kịch sẽ diễn. Gương mặt rạng rỡ vui mừng, chẳng khác nào một chú chim sẻ hớn hở.
Hoắc Nguy Lâu chỉ khẽ lắc đầu, dường như nhắc nhở nên quá ham vui.
Dùng bữa xong, đoàn của Hoắc Nguy Lâu rời gian phòng trang nhã, dọc theo hành lang. Ban đầu, các vị đào kép của Ngọc Xuân ban mới là tâm điểm chú ý của , nhưng khi nhóm Hoắc Nguy Lâu bước , ánh mắt lập tức chuyển về phía họ. Ai nấy đều nhận rằng nhóm phong thái bất phàm, giống các khách thương thông thường, và phận của họ hẳn là cao quý.
Chờ nhóm Hoắc Nguy Lâu rời khỏi, Ngọc lão bản liền sang Thẩm Nhai hỏi nhỏ: "Thiếu đông gia, xin hỏi mấy vị công tử rời là...?"
Thẩm Nhai đưa tay hiệu im lặng: "Ngọc lão bản đừng hỏi, hỏi cũng . Chỉ rằng mời các biểu diễn chính là để các vị khách quý xem. Hãy cố gắng biểu diễn thật , nếu để mắt, đến kinh thành thể còn cơ hội biểu diễn ở phủ cao quý hơn."
Ngọc lão bản hiểu, nhóm Hoắc Nguy Lâu chắc chắn thuộc gia tộc quyền thế ở kinh thành, lập tức sang Liễu Tuệ Nương và Tống Mị Nương, dặn dò: "Nghe rõ ? Hai hãy nắm vững cơ hội ."
Tống Mị Nương khẽ nhếch môi, : "Lão gia yên tâm, vẫn sẽ hát khúc sở trường nhất của , vở "Bàn Ngọc Kiếm Vũ" là ."
Liễu Tuệ Nương khẽ , che miệng : "Tỷ tỷ còn múa nổi ? Lão gia, cũng đang múa kiếm đây..."
Ngọc lão bản thoáng do dự, sang khuyên bảo Tống Mị Nương: "Mị Nương, bằng nàng hát vở "Tư Phàm" ?"
Phòng đông , Liễu Tuệ Nương vốn vẻ khinh thường, nay Ngọc lão bản , càng như một cái tát giáng xuống mặt Tống Mị Nương. bao nhiêu , Tống Mị Nương chỉ thể gượng gạo nở nụ đáp ứng.
Bạc Nhược U mang cơm canh đến cho Trình Uẩn Chi. Trong lúc ông dùng bữa, nàng kể những điều thấy trong ngày. Nghe đến cái tên Ngọc Xuân ban, Trình Uẩn Chi thoáng kinh ngạc:
"Ngọc Xuân ban giờ danh tiếng và thế lực đến ?"
Bạc Nhược U hỏi: "Nghĩa phụ cũng Ngọc Xuân ban ạ?"
Trình Uẩn Chi gật đầu: "Ở Giang Bắc thường kịch Bắc hơn. Hai, ba mươi năm , kịch Nam mới tiến phương Bắc, ban đầu đón nhận, đó mới dần dần chút danh tiếng. Khi đó trong kinh thành, hát kịch Nam ít, nhưng nghĩa mẫu con thích, nên cũng qua. Lúc bấy giờ, Ngọc Xuân ban nổi tiếng. Sau đến Thanh Châu, cái tên Ngọc Xuân ban càng thấy thường xuyên hơn. Chỉ ngờ họ đưa bộ thành viên nòng cốt kinh thành để chúc thọ."
Cả đoàn hát cùng lên kinh, Trình Uẩn Chi nghĩ cũng tốn ít. Tuy nhiên, ông cau mày thêm: "Chỉ điều... Ngọc Xuân ban nội bộ khá lộn xộn, chúng chỉ cần kịch là ."
Bạc Nhược U nghi ngờ hỏi: "Nghe đây là gánh hát gia đình, hỗn loạn đến ?"
Trình Uẩn Chi định thôi, chỉ đáp ngắn gọn: "Con cần rõ. Chỉ cần hiểu rằng tất cả đều ."
Thấy ông vẻ thêm, Bạc Nhược U cũng hỏi nữa. Định pha một chén cho Trình Uẩn Chi, nhưng thấy trong phòng hết nước nóng, nàng bèn dậy, mang ấm xuống lầu tìm nước. Khi đến hành lang, nàng thấy các cửa phòng đều đóng kín.
Nàng phiền nhóm của Hoắc Nguy Lâu, nên bước nhẹ nhàng. Hành lang chỉ một chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng mờ nhạt, dù đến mức đáng sợ. Tuy nhiên, cuối tháng Giêng, khí trời sông lạnh, bao xa mà tay nàng đông cứng . Nàng tăng tốc, tìm thuyền công xin một bình nước nóng nhanh chóng về.
Vừa lên đến cầu thang lầu hai, nàng chợt tiếng bước chân gấp gáp từ khúc rẽ phía . Nàng vội dừng , cất tiếng nhắc nhở:
"Cẩn thận!"
Lời còn dứt thì va mạnh nàng. Ấm trong tay Bạc Nhược U lắc lư, nước nóng đổ lên cánh tay nàng khiến nàng nhăn mày đau đớn. Đồng thời, đối phương cũng phỏng, khẽ kêu lên một tiếng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Bạc Nhược U nhận va là một nữ hài mười tuổi, tóc chải song nha kế, khuôn mặt thanh tú xinh xắn. Tuy còn non nớt, nhưng thể thấy rõ rằng nàng sẽ mỹ miều. Nữ hài ôm cánh tay phỏng, khuôn mặt thoáng nét giận, nhưng khi thấy Bạc Nhược U, ánh mắt nàng chợt ngỡ ngàng, như ngờ thuyền còn một nữ tử đến thế.
Thấy nữ hài còn nhỏ tuổi, Bạc Nhược U liền hỏi: "Muội phỏng ?"
Nữ hài lùi , ánh mắt lộ vẻ cảnh giác. Bạc Nhược U dịu giọng: "Ta lên tiếng nhắc nhở, nhưng tránh kịp. Để xem một chút, nếu nghiêm trọng, sẽ lấy t.h.u.ố.c cao cho ."
Nữ hài lùi thêm một bước, bỗng nhiên xoay chạy mất.
Nàng chạy dọc hành lang về phía Đông lầu hai. Bạc Nhược U định đuổi theo, nhưng còn cầm ấm trong tay, đành thở dài xuống lầu xin thêm một bình nước nóng. Sau khi đưa nước phòng Trình Uẩn Chi, nàng mới trở về phòng .
Vừa phòng, Bạc Nhược U kéo tay áo lên kiểm tra ánh đèn, thấy cổ tay đỏ rực, nơi nghiêm trọng nhất còn nổi lên bọng nước. Nghĩ đến nữ hài lẽ cũng phỏng, lòng nàng khỏi áy náy.
Trình Uẩn Chi mang theo nhiều loại t.h.u.ố.c mỡ, giờ đều để ở chỗ nàng. Bạc Nhược U tìm t.h.u.ố.c trị bỏng, định xuống lầu tìm nữ hài để đưa thuốc. Cửa phòng mở, gió lạnh ùa khiến nàng rùng , nàng kéo chặt cổ áo bước về phía . Vừa vài bước, cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở . Hoắc Nguy Lâu đó, nàng:
"Ngươi tới lui là gì ?"
Biết kinh động đến y, Bạc Nhược U khổ, cúi hành lễ kể chuyện nữ hài phỏng. Nghe xong, Hoắc Nguy Lâu khẽ nhíu mày: "Ngươi cần tự ."
Bạc Nhược U lắc đầu: "Dân nữ tên gì, chỉ loáng thoáng thấy chạy một gian phòng. Tốt nhất là để dân nữ đưa thuốc, giờ đều nghỉ ngơi cả ."
Hoắc Nguy Lâu dùng ánh mắt trầm ngâm nàng, đó đóng cửa phòng , lạnh giọng: "Bản hầu sẽ cùng cô."
Ánh đèn lờ mờ lay động, gió lạnh sông thổi . Hoắc Nguy Lâu bên cạnh khiến lòng Bạc Nhược U thấy an hơn, nàng từ chối mà dẫn đường xuống lầu. Tuy nhiên, đến nơi, Bạc Nhược U chợt thấy khó xử. Lúc nãy nàng theo sát, nên bây giờ chắc chắn nữ hài phòng nào, dọc hành lang đều là các gian phòng, nàng cũng rõ căn phòng nào.
Đi dọc hành lang dài, cuối cùng Bạc Nhược U dừng giữa hai căn phòng cuối cùng.
"Hình như là một trong hai gian ," nàng do dự, "dân nữ xác định , lúc đó chạy nhanh."
Điều khó xử hơn là hai gian phòng hiện tắt đèn, chủ nhân ngủ là ai bên trong. Lúc cũng tiện gõ cửa. Bạc Nhược U Hoắc Nguy Lâu, nhỏ: "Nếu , dân nữ sẽ thử ghé tai xem động tĩnh gì ?"
Nàng tiến lên , ngoài cửa lắng . trong tai chỉ tiếng gió rít ngoài sông, chẳng thấy tiếng động nào bên trong, khiến nàng càng thêm mơ hồ. Hoắc Nguy Lâu khẽ lắc đầu, tự bước lên.
Y cúi nhẹ đầu, chỉ dừng ngoài cửa thấy bên trong tiếng thở, chỉ là một , mà còn là hai . Những âm thanh truyền thô nặng và kỳ lạ --
Ban đầu Hoắc Nguy Lâu hiểu, nhưng đó, dường như điều gì đó, sắc mặt y đổi. Bạc Nhược U thấy y vẻ khác lạ, liền ghé sát hỏi: "Có động tĩnh gì ?"
Còn kịp tiến gần hơn, Hoắc Nguy Lâu giữ lấy cổ tay nàng, vẻ mặt lộ chút khó xử, nhưng giọng chắc nịch:
"Ngươi nên ."