Kỳ Án Truy Tung - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-10-28 13:17:29
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi Bạc Nhược U rời , Hoắc Nguy Lâu tựa lưng ghế dựa, yên .

 

Phúc công công nhíu mày tiến lên:

 

"Cũng tin tức từ trong cung đưa tới, Hầu gia cớ gì đốt nó?"

 

Dừng một chút, Phúc công công hồ nghi hỏi:

 

"Chẳng lẽ là tin tức liên quan đến Tiểu Nhược?"

 

Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, gió lạnh sông gào thét đập cửa sổ, hình như xu thế sắp giáng mưa xuống. Điều càng khiến giữa mi tâm của Hoắc Nguy Lâu tăng thêm vẻ âm trầm. Y lạnh lùng :

 

"Năm đó đính hôn miệng cùng Lâm gia đích xác thật là Bạc gia tam phòng."

 

Phúc công công bừng tỉnh:

 

"Đó chính là , đính hôn cùng Lâm công tử nên là Tiểu Nhược mới ."

 

Đối với cách như , Hoắc Nguy Lâu chút bất mãn. Y khẽ nhếch mày kiếm, lạnh lùng :

 

" năm đó vẫn hôn thư. Sau đó cha của nàng đều mất, còn nàng rời Bạc phủ, hôn sự liền rơi nữ nhi Đại phòng. Lâm Hòe tất nhiên nội tình, nhưng Lâm Hòe cho cùng cũng là phàm mắt thịt. Nữ nhi Tam phòng là con rơi Bạc phủ, đương nhiên thể diện bằng nữ nhi Đại phòng."

 

"Đồng thời..."

 

Hoắc Nguy Lâu dừng , đáy mắt chút do dự:

 

"Năm đó nàng ép rời Bạc phủ là bởi vì hai bá phụ của nàng mời đạo sĩ tới tiên đoán cho nàng. Đạo sĩ nàng mệnh cách đại hung, cha của nàng nàng khắc nên mới qua đời."

 

Phúc công công hít một ngụm khí lạnh:

 

"Cái gì? Là ý nàng khắc c.h.ế.t cha ? Năm đó Tiểu Nhược mới năm tuổi mà thôi, còn là một đứa trẻ cái gì cũng . Đám Đại phòng, Nhị phòng bọn họ thể nhẫn tâm để tội danh như rơi nàng?"

 

Thư đốt sạch, Hoắc Nguy Lâu đảo mắt qua than tro, giọng điệu lạnh lẽo nặng nề:

 

"Năm đó lúc nàng rời Bạc phủ, là đổi mệnh cho nàng. Chỉ là đó chẳng nàng theo nghĩa phụ nghĩa mẫu đến Thanh Châu."

 

Hoắc Nguy Lâu đến đây thì tạm ngừng, nhưng đáy mắt bình tĩnh của y tăng thêm mấy phần lạnh lẽo, hỏi Phúc công công:

 

"Ngươi cũng , nàng vốn còn một ?"

 

Phúc công công đến đây lộ vẻ mặt ngạc nhiên:

 

"Tiểu Nhược còn ?"

 

Hoắc Nguy Lâu híp mắt gật đầu:

 

"Có điều ở hơn mười năm xảy chuyện c.h.ế.t non. Có lẽ là chuyện xảy khi cha của nàng qua đời."

 

Phúc công công hít một ngụm khí lạnh:

 

"Việc lão nô tất nhiên . Bạc tam gia bởi vì ở Hàn Lâm Viện, khi đó lão nô đang hầu hạ bên thánh giá, cho nên mới chút ấn tượng. Về phần ngài một nữ nhi, cũng là bởi vì ngẫu nhiên , nhưng chuyện tiểu thiếu gia thì . Sao bên cạnh Tiểu Nhược hiện giờ đều còn đời ?"

 

Trên mặt Phúc công công hiện lên chút thổn thức, nhíu mày :

 

"Cho nên Đại bá, Nhị bá của nàng vì mới cái việc mệnh cách hung sát? Chả trách nàng còn nhỏ tuổi rời khỏi Bạc phủ đến Thanh Châu. Sao bọn họ thể nhẫn tâm đối với một bé gái như ?"

 

Phúc công công than thở ngớt:

 

"Mệnh cách mệnh cách, lúc Nhị điện hạ đính hôn, cũng phu nhân An Khánh hầu phủ và hài tử trong bụng đều là quý nhân, cùng Nhị điện hạ chính là lương duyên trời định. hôm nay , An Khánh hầu phủ gây t.h.ả.m kịch như , hôn sự cũng thất bại, những thứ như mệnh cách kiểu , đơn giản là một lời bịa đặt để thoái thác mà thôi."

 

Phụ mẫu Bạc Nhược U đều mất, một cũng c.h.ế.t non từ nhỏ. Đứa bé vẫn chỉ mới năm tuổi bá phụ tròng lên tội danh khắc c.h.ế.t cha đuổi khỏi phủ. Phúc công công càng nghĩ càng thấy tức giận:

 

"Những quả nhiên là ác độc, tiểu hài tử cái gì cũng hiểu tròng lên một cái tội danh như ."

 

Nói đến đây, Phúc công công tựa như nhớ tới cái gì, :

 

"Lão nô còn nhớ Tiểu Nhược từng , lúc đoán mệnh cho nàng, nàng sống quá 18 tuổi..."

 

Hoắc Nguy Lâu khẽ nhếch mày kiếm:

 

"Không sống quá 18 tuổi?"

 

Phúc công công gật đầu:

 

"Nàng đến vô cùng tùy ý, lão nô vẫn hỏi nhiều. Xem Tiểu Nhược tựa hồ cũng quá mức để ý. Lúc đó còn những việc , ôi, thực sự khiến đau lòng."

 

Hoắc Nguy Lâu lúc mới nhớ tới đầu tiên cứu Bạc Nhược U, mặt nàng hiện lên vẻ sợ hãi. Lúc đó chỉ cảm thấy một tiểu nha đầu sợ hãi là vô cùng bình thường, nhưng hôm nay nghĩ , mới cảm giác vẻ mặt nàng khi đó chút đặc biệt, nghĩ mà kinh.

 

Hoắc Nguy Lâu khinh bỉ hừ một tiếng:

 

"Giỏi cho một môn tam Thượng thư."

 

Phúc công công thở dài:

 

"Vậy Hầu gia dự định gì? Không cái khác, hôn sự cùng Lâm gia chính là Tiểu Nhược. Lâm thị lang mặc dù tính toán, nhưng chỉ cần ngài mở miệng, dám phản bác ngài?"

 

Hoắc Nguy Lâu nhướng mắt Phúc công công một cái:

 

"Thân nàng chỗ dựa , mặc dù gả Lâm thị, thể ?"

 

Phúc công công há miệng, chần chờ :

 

"Ngài thể chỗ dựa cho Tiểu Nhược ? Nếu ngài mở miệng, Lâm công tử xem ở mặt mũi của ngài cũng sẽ khắt khe với Tiểu Nhược nha."

 

"Làm chỗ dựa cho nàng, để nàng gả Lâm thị?"

 

Hoắc Nguy Lâu nhạt một tiếng, nhưng mà lời là:

 

"Việc khi hồi kinh bàn tiếp. Chuyện của Lâm gia ngươi , tạm cần cho nàng ."

 

Phúc công công hồ nghi mà Hoắc Nguy Lâu:

 

"Hầu gia hẳn là dự định khác?"

 

Hoắc Nguy Lâu cho một cái ánh mắt cao thâm khó dò, nhưng gì thêm. Phúc công công chăm chú Hoắc Nguy Lâu chốc lát, do dự mà :

 

"Hầu gia chẳng lẽ... thật sự đối với Tiểu Nhược..."

 

Trên mặt Hoắc Nguy Lâu chút d.a.o động nào, trong một lúc thật là ý gì. Vẻ mặt Phúc công công đau khổ :

 

"Hầu gia hai ngày thường phân phó Tiểu Nhược một ít việc. Tuy là việc nhỏ, nhưng cứ đặc biệt nhằm Tiểu Nhược. Từ phủ công chúa đưa tì nữ tới Hầu gia đều cần, đến cả Công chúa Quận chúa, Hầu gia cũng ít khi sắc mặt . bây giờ..."

 

Hoắc Nguy Lâu chỉ trầm mặc.

 

Phúc công công thấy thế tiếp tục :

 

"Hầu gia cho lão nô một lời chắc chắn , nghĩ đến đây mà lão nô cũng thấy run sợ trong lòng. Ngài một lời, lão nô cũng nắm chắc ý ngài là gì. Trước đây ngài từng cảm thấy lòng khi dùng Tiểu Nhược. Ngài tuy nghiêm khắc với thuộc hạ, nhưng cũng quan tâm nhiều, lão nô tin điều đó. hai ngày nay, ngài luôn thúc giục tin tức từ kinh thành mỗi ngày. Rõ ràng ngài đang chờ điều tra thế Tiểu Nhược, rõ hôn sự của nàng động tay động chân, nhưng dự định cho nàng ."

 

Vẻ mặt Phúc công công đầy oán niệm:

 

"Trên mặt ngài tuy khó phân biệt là hỉ giận, nhưng việc ngài qua mắt lão nô. Ngài còn sinh tâm tư khác đối với Tiểu Nhược? Ngài thích nhất là bên nữ tử hầu hạ, nếu sinh tâm tư khác, hà tất năm bảy lượt tìm cớ để Tiểu Nhược đến mặt ngài?"

 

Phúc công công xong, chờ Hoắc Nguy Lâu nhẹ nhàng phản bác, rằng y chỉ là thưởng thức Bạc Nhược U tiến thối, chỉ là chuộng nhân tài, hoặc là thấy nàng lẻ loi hiu quạnh mà chăm sóc thêm chút ít...

 

Hoắc Nguy Lâu khi trầm mặc một lát, :

 

"Ta xác thực hôn sự với Lâm thị rơi nàng."

 

Phúc công công trừng lớn mắt:

 

"Vậy ngài ..."

 

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu rủ xuống, rơi chiếc nhẫn ngọc đen ngón tay trái:

 

"Nàng chút đặc biệt."

 

Phúc công công há miệng:

 

"Ngài... Ngài đây là ý gì?"

 

Hoắc Nguy Lâu ông hỏi đến thiếu kiên nhẫn, ngước mắt lên, dùng ánh mắt như một kẻ ngu ngốc mà lườm Phúc công công một cái. Lần , dù dám xác định rõ ràng, Phúc công công cũng tuyệt đối hiểu . Đôi mắt ông dần dần phát sáng, chỉ chốc lát kích động đến rơi nước mắt:

 

"Hầu gia của , ngài rốt cục thông suốt . Tiểu Nhược xác thực khiến cho yêu thích!"

 

Nói xong, Phúc công công còn tức giận mà mỉm :

 

"Vậy mà lúc ngài còn đàng hoàng trịnh trọng..."

 

"Lúc xác thực cũng ý nghĩ gì."

 

Hoắc Nguy Lâu mở miệng, mắt phượng khẽ híp , khuôn mặt lộ vẻ từng trải thăng trầm.

 

Phúc công công vui mừng :

 

"Vậy bây giờ -"

 

Hoắc Nguy Lâu quăng một ánh mắt lạnh lùng sang:

 

"Bây giờ cũng chỉ là giúp nàng lấy cọc hôn sự quỷ quái ."

 

Sắc mặt Phúc công công cũng nghiêm nghị :

 

"Ngài đây là còn quyết định chủ ý ?"

 

Hoắc Nguy Lâu thu tầm mắt , vẻ mặt cẩn trọng mà bình tĩnh:

 

"Quyết định chủ ý gì? Là sẽ thất tình lục dục, mặc dù nàng giống với những nữ tử khác, nhưng cũng nhất thiết là nàng thì . Nếu chỉ là một chút ý niệm, nhịn một chút sẽ trôi qua."

 

Từ còn thiếu niên, y ở vị trí cao, dám lộ hỉ giận mặt. Lâu dần, y tựa như khổ tăng tu hành, dằn xuống thất tình lục d.ụ.c sâu tận đáy lòng. Những lúc đao kiếm gian nan vất vả , khiến y thể tu luyện một cốt như đúc bằng sắt. Đến khi y cường hãn đến mức thể lay động, trong lòng tất nhiên cũng dễ dàng mê hoặc.

 

Khi còn bé, đám cùng lứa vẫn còn vui chơi, y bắt đầu chuyên cần luyện cung, cưỡi ngựa. Sau khi hơn mười tuổi thì lên chiến trường, thiên quân vạn mã do y quản lý. Người đều cho là y cầm quân quyền trong tay chịu từ bỏ, nhưng y cam nguyện trở kinh thành chấp chưởng Tú Y Sứ, một vạn . Dã tâm từng sinh trưởng như dây leo, nhưng y chung quy từng sai bước dù chỉ một chút.

 

Người sống cả đời, yêu hận tham si đều xuất phát từ ham . Hoắc Nguy Lâu thể tới vị trí như hôm nay, chính là bởi vì y hết sức tự kiềm chế, bao giờ d.ụ.c vọng ăn mòn. Hiện nay, bởi vì một mà mất khống chế?

 

"Nhịn một chút sẽ trôi qua."

 

Hai chữ "lý trí" hiện rõ ràng mặt Hoắc Nguy Lâu. Trong phút chốc khiến Phúc công công mà cảm thấy chút đau lòng. Ông mở miệng, nhưng nghĩ đến mỗi lời , mỗi hành động của Hoắc Nguy Lâu đều liên lụy trọng đại, cho nên cũng , chuyện tuy ông thể hỏi thăm, nhưng thể khuyên can.

 

Hoắc Nguy Lâu việc tự kết cấu. Mặc dù y thể phóng túng một vài , nhưng thế Bạc Nhược U vốn nhấp nhô u tối, thể chịu những dây dưa ở chỗ ? Từ lúc Phúc công công nghi vấn rằng Hoắc Nguy Lâu sinh tâm tư, đáy lòng ông nhiều lo lắng. Lúc đó chỉ là mơ tưởng viển vông, nhưng nghĩ kỹ cũng là buồn lo vô cớ.

 

Đáy lòng Phúc công công nặng trình trịch, nhưng ngước mắt Hoắc Nguy Lâu, thấy sắc mặt của y chỉ là lạnh nhạt bình thường, tựa hồ việc nhẫn nại như thế đối với y là chuyện tầm thường. Phúc công công thở dài một . Nhẫn nại là một việc thống khổ, dù cho thành thói quen cũng sẽ khó khăn. xem hành vi mấy ngày nay, thật sự nhịn ?

 

Bạc Nhược U phát hiện Phúc công công đối xử với nàng càng ngày càng . Sáng hôm , khi nàng xuống lầu, Phúc công công tiến lên hỏi thăm về thói quen ăn mặc, ngủ nghỉ của nàng. Đến quầy , ông còn đưa lên bánh ngọt mà nàng thích ăn, trong lời tràn đầy sự che chở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-an-truy-tung/chuong-60.html.]

 

Bạc Nhược U chút ngờ vực, lâu thấy Hoắc Nguy Lâu xuống lầu, nên hỏi:

 

"Hôm nay thấy Hầu gia?"

 

Phúc công công thấy nàng đối với Hoắc Nguy Lâu trở nên thiết hơn nhiều, bèn lơ đãng đáp:

 

"Hầu gia xưa nay quan tâm công vụ, hai ngày nay suy nghĩ mãi về vụ án Vương Thanh Phủ nên chút khó ngủ. Đêm qua cũng ngủ vô cùng muộn, hôm nay hẳn là dậy trễ."

 

Bạc Nhược U đổi sắc mặt, những chuyện khác thì nàng , nhưng chuyện Hoắc Nguy Lâu khó ngủ hẳn là thật sự, nếu như thì đêm đó nàng thương.

 

Bạc Nhược U vội :

 

"Khó ngủ cũng biện pháp điều trị, nên để Minh công tử xem mạch, kê phương thuốc, điều trị ít ngày sẽ hiệu quả."

 

Dừng một chút, nàng thêm:

 

"Hầu gia trách nhiệm quan trọng vai, cần bảo trọng sức khỏe mới đúng."

 

Phúc công công nàng, thở dài:

 

"Những thứ vô dụng , đây cũng từng thử , nhưng cũng hiệu quả lớn, ngược khiến Hầu gia cảm thấy là chuyện vô tích sự, quấy rầy ngài. Hầu gia từ khi lên chiến trường, sắp mười năm ngày nào tháng nào sống yên dễ chịu. Những chuyện trong cái của chúng thoải mái, nhưng với ngài thì thành thói quen ."

 

Bạc Nhược U trong một lúc chút xuất thần. Hoắc Nguy Lâu kê đao mà ngủ, trong lòng lúc nào cũng lo lắng vô vàn, luôn nguy hiểm cận kề tính mạng. Ba chữ "Võ Chiêu Hầu" quả nhiên nặng hơn nghìn cân.

 

Thấy vẻ mặt nàng trầm xuống, Phúc công công hỏi:

 

"Tiểu Nhược thấy con của Hầu gia ?"

 

Bạc Nhược U hồn, đáp:

 

"Hầu gia một lòng vì quốc sự, tuy tiếng là thanh thế bức , nhưng đối với bách tính, Hầu gia quản lý triều đình vì dân vì nước, quả thật là phúc của bách tính Đại Chu."

 

Phúc công công bật :

 

"Không con những thứ ."

 

Bạc Nhược U nghiêng đầu suy nghĩ một chút, :

 

"Hầu gia vẻ khó gần, nhưng đối với thuộc hạ vô cùng . Đến cả dân nữ cũng Hầu gia một đường trông nom, nếu bàn về tính tình thì cũng thể coi là khoan hậu nhân đức. Chuyến may mắn theo chân Hầu gia việc, dân nữ cảm thấy an tâm."

 

Phúc công công , mi tâm khẽ giật:

 

"Sao con cũng học theo ngài ? Mở miệng là thuộc hạ, mở miệng là công vụ. Con cũng là thuộc hạ của ngài..."

 

Bạc Nhược U thản nhiên :

 

"Đó là bởi vì dân nữ là nữ tử, kỳ thực cũng khác gì thuộc hạ."

 

Nàng tự nhiên hào phóng, nhưng Phúc công công chút vui. Bạc Nhược U rõ ràng hề ý niệm khác, thật sự coi Hoắc Nguy Lâu là thượng quan, thuyền trình kết thúc , nàng cảm thấy nỡ .

 

Phúc công công tiếp tục :

 

"Chúng còn hai ngày nữa là đến kinh thành..."

 

Bạc Nhược U cũng gật đầu theo:

 

" , rốt cục cũng sắp đến ."

 

Phúc công công khẽ chuyển mắt, tiếp:

 

"Đến lúc đó, tạp gia cùng Hầu gia cũng trở về Hầu phủ."

 

Bạc Nhược U nghi ngờ gì mà tiếp:

 

"Lần công công cùng Hầu gia xuôi Nam, vòng qua Lạc Châu, hiện giờ đường sông trở về, thật là đường vất vả, chắc hẳn cực kỳ mệt mỏi. Sau khi trở về, thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút."

 

Phúc công công giật giật môi, nhưng nhất thời lời. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Bạc Nhược U, ông cảm thấy thật giống như cây vạn tuế dễ nở hoa, nhưng khi nở thì độ chất phác của nàng khiến ông khỏi đau đầu. Thấy ánh mắt trong suốt của Bạc Nhược U, ông cũng đành lòng gì để mê hoặc tâm thần nàng.

 

Ngày hôm đó, đến lúc chạng vạng, Hoắc Nguy Lâu cũng truyền Bạc Nhược U đến, nàng đa phần ở trong khoang của , cả ngày tình cờ gặp Hoắc Nguy Lâu, chỉ thỉnh thoảng hành lang chút động tĩnh của Hoắc Khinh Hoằng. Mặc dù nàng cảm thấy Hoắc Nguy Lâu truyền nàng tới thì nàng càng tự tại, nhưng tận đáy lòng mơ hồ một loại cảm giác trống trải khó tả. Trong phút chốc, nàng chỉ tự , vì thật sự coi bản như tùy tùng của Hoắc Nguy Lâu.

 

Khi màn đêm buông xuống, Bạc Nhược U bước cửa thì thấy Phúc công công từ khoang của Hoắc Nguy Lâu . Hai chạm mặt , Bạc Nhược U theo bản năng hỏi:

 

"Công công gì dặn dò ?"

 

Câu hỏi là hỏi Phúc công công, nhưng thực Hoắc Nguy Lâu dặn dò gì . Phúc công công bỗng nhiên lắc đầu:

 

"Không chuyện gì , đêm khuya , Tiểu Nhược nên ngủ sớm. Hai ngày nay hình như rét tháng ba, ban đêm khá lạnh, chớ để cảm."

 

Sự quan tâm thiết của Phúc công công khiến Bạc Nhược U thấy ấm áp trong lòng. Nàng cảm ơn về phòng, theo lời khuyên của Phúc công công mà ngủ sớm. khi trong chăn ấm, nàng luôn cảm giác lạ lẫm. Ở thuyền nhiều ngày như , đây là đầu tiên nàng thấy Hoắc Nguy Lâu cả ngày.

 

Thế nhưng, công việc xong xuôi, ngày mai đến bến đò kinh kỳ, bọn họ sẽ chia đường mà .

 

Giữa lúc tâm tư miên man, Bạc Nhược U chìm giấc ngủ say. Nàng tính tình trọng, ít khi chuyện liều lĩnh bạo dạn. Dù gặp Hoắc Nguy Lâu khiến nàng thấy chút lạ lẫm, cũng chỉ là chút mơ hồ và ưu tư nhàn nhạt. Buồn ngủ đến, cảm giác liền tan biến.

 

Vì chỉ còn một ngày là đến bến đò kinh kỳ, đến giờ Ngọ hôm , bắt đầu thu dọn hành lý. Hoắc Nguy Lâu tuy ngoài theo cách đơn giản, nhưng dọc đường thu ít thư tín và công văn, nên việc thu xếp cũng tốn chút thời gian và công sức.

 

Đến hoàng hôn, khi thuyền sắp tới kinh thành, Bạc Nhược U lan can, về phía , thấy mũi tàu rung rẩy.

 

TBC

Khi rời kinh nàng mới 5 tuổi, dù chút ấn tượng với kinh thành phồn hoa, nhưng những ký ức đó phai mờ. Giờ đây, kinh thành là một hình ảnh xa lạ mà nàng thể phác họa nổi. Mười năm trôi qua, kinh thành sẽ thế nào?

 

Hoắc Nguy Lâu mở cửa, thấy Bạc Nhược U ngoài cách vài bước, mặt hướng về phía mũi tàu, chỉ chừa bóng lưng. Tay y ngừng cửa, bước chân cũng khựng .

 

Bạc Nhược U mặt khác luôn dịu dàng trầm tĩnh, thật hiếm khi thấy nàng ngẩn như . Lông mày thanh tú khẽ nhíu , đôi mắt phủ sương mù, dẫu trầm đến , rốt cuộc nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi, đối mặt với vận mệnh và tiền đồ rõ ràng, khó tránh khỏi lo lắng.

 

Hoắc Nguy Lâu bước lên phía , tiếng bước chân khẽ vang khiến Bạc Nhược U giật . Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt trắng như ngọc của nàng, tóc bên gò má nhẹ lay động, tạo nên một vẻ mềm mại dịu dàng.

 

"Hầu gia..."

 

Đáy mắt Bạc Nhược U thoáng sáng lên, khóe môi cong, nụ nhu hòa và tươi tắn.

 

Hoắc Nguy Lâu nàng, hỏi:

 

"Ngươi cùng Phúc công công , đến bến đò kinh kỳ sẽ cùng chúng phân đường mà ?"

 

Đây là việc mà Bạc Nhược U với Phúc công công từ sáng sớm hôm nay. Tới bến đò kinh kỳ, hành trình vẫn còn nửa ngày nữa mới tới kinh thành, Hoắc Nguy Lâu vốn tưởng bọn họ còn thể tiếp tục đồng hành.

 

Bạc Nhược U đáp:

 

" . Nghĩa phụ khi khởi hành cho kinh, sớm hơn một tháng để thu dọn nhà cũ, giờ đợi ở bến đò. Nhờ Hầu gia chiếu cố suốt dọc đường mà dân nữ an đến nơi, dám chậm trễ hành trình của Hầu gia."

 

Hoắc Nguy Lâu nàng, thấy nàng năng hợp lý, thần thái thanh thoát, quả nhiên lộ chút nào vẻ nỡ. Y nhíu mày, xuống cổ tay nàng:

 

"Vết thương cổ tay thế nào ?"

 

Bạc Nhược U liền kéo ống tay áo lên:

 

"Hầu gia yên tâm, khỏi ..."

 

Thật sự khỏi hẳn, m.á.u bầm tan, vết tím xanh biến mất. Trên da chỉ còn một vùng nhẵn nhụi, mịn màng như sứ. Chỉ thoáng qua, khiến Hoắc Nguy Lâu nhớ tới y từng áp chế nàng nhuyễn tháp.

 

Y thu hồi ánh mắt, gì thêm, chỉ căn dặn:

 

"Thư tiến cử của ngươi sẽ trực tiếp gửi đến Kinh Triệu Phủ. Sau khi định, ngươi thể tự đến gặp Kinh Triệu Doãn. Hiện tại, Kinh Triệu Doãn là Tôn Chiêu, chủ Kinh Triệu Phủ năm năm, đối nhân xử thế quy củ, cũng xem là hiền tài. Ngươi gặp , sẽ chiếu cố ngươi."

 

Bạc Nhược U thật sự cảm kích, cúi hành lễ:

 

"Đa tạ Hầu gia. Hầu gia quả là quý nhân của dân nữ."

 

Hoắc Nguy Lâu nhướng mày:

 

"Sao thế?"

 

"Hầu gia còn từng cứu mạng dân nữ."

 

Hoắc Nguy Lâu , thoáng nghĩ đến tin tức trong thư, ánh mắt nàng càng sâu thêm một chút. Y chầm chậm :

 

"Ngươi , bản Hầu cũng suýt quên mất."

 

Nói xong, y hỏi:

 

"Ân cứu mạng sẽ báo đáp ?"

 

Bạc Nhược U ngẩn , đang suy tư nên trả lời thế nào, Hoắc Nguy Lâu lẩm bẩm:

 

"Không cần vội, chung quy cũng sẽ ngày báo đáp."

 

...

 

Đêm , thuyền nhanh hơn, sáng hôm khi Bạc Nhược U tỉnh dậy, cảnh vật hai bên bờ khác hẳn. Những ngày , hai bờ sông vẫn là núi non trùng điệp, còn bây giờ hiện lên những cánh đồng và làng xóm, xa hơn là ruộng đất phì nhiêu mênh mông, thoáng thấy bóng dáng của những thôn trấn xa xa.

 

Đến trưa, các thôn xóm bờ sông hiện rõ ràng hơn, một đường xuôi về hướng Bắc, dần dần hiện lên những thị trấn đông đúc. Bạc Nhược U ở mạn thuyền, hít sâu một . Nàng , đây là bến đò kinh kỳ.

 

Bến đò kinh kỳ cách kinh thành hơn nửa ngày lộ trình, là con đường thủy then chốt từ kinh thành xuôi Nam. Từ xa thấy một vùng thuyền bè san sát , dòng nước nhẹ nhàng đẩy thuyền cập bến. Bên trong những chiếc thuyền là thuyền khách, thuyền hàng, tất cả đều neo đậu vài ngày khi tiếp tục xuôi Nam.

 

Thuyền lâu Thẩm gia từ từ tiến gần, cách bờ chừng nửa dặm, thể thấy dòng tấp nập cùng tường thành hoa lệ phía xa bến tàu. Nhìn cảnh tượng náo nhiệt , Bạc Nhược U cảm thấy phồn hoa của đế đô tựa như ở ngay mắt.

 

Hoắc Khinh Hoằng chút cao hứng, mạn thuyền hò reo. Mấy ngày liền đè nén khiến tinh thần chút sa sút, giờ rốt cục về tới kinh thành, vui mừng quét sạch u sầu. Thuyền cập bến, lập tức chạy xuống. Bạc Nhược U đỡ Trình Uẩn Chi theo .

 

Trên boong thuyền, Thẩm Nhai chờ sẵn, đợi thuyền dừng hẳn mới tiến lên tiễn Hoắc Nguy Lâu. Hoắc Nguy Lâu hiểu ý của , chỉ đơn giản khen ngợi đôi lời dẫn đoàn xuống thuyền.

 

Bước lên đất kinh kỳ, Hoắc Khinh Hoằng là cao hứng nhất. Chẳng bao lâu, hầu từ kinh thành đến đón họ. Ngoại trừ xe ngựa dành cho Minh Quy Lan, những còn đều cưỡi ngựa rời . Bạc Nhược U và Trình Uẩn Chi nhân lúc tiến lên cáo từ.

 

Hoắc Nguy Lâu chỉ :

 

"Để hai Tú Y Sứ hộ tống các ngươi kinh. Sau khi đến nơi an , họ sẽ rời ."

 

Bạc Nhược U vốn định chối từ, nhưng lệnh của Hoắc Nguy Lâu thể nghi ngờ. Y để lời lập tức lên ngựa, cho nàng cơ hội từ chối. Phúc công công và Minh Quy Lan dặn dò nàng thêm vài lời, Hoắc Khinh Hoằng cũng hô lớn:

 

"Tiểu Nhược, đến kinh thành chúng sẽ gặp !"

 

Nhìn họ xa, hầu đón Bạc Nhược U và Trình Uẩn Chi cũng nhanh chóng tìm đến. Hai cha con lên xe ngựa, cùng quản gia Lương thúc hàn huyên đôi lời, khởi hành về kinh thành.

 

Bọn họ vội, khá nhàn nhã. Chỉ đến khi mặt trời lặn mới thấy bóng dáng kinh thành ở nơi xa. Ánh vàng của hoàng hôn phủ lên phía chân trời, vòm trời đó, cửa thành nguy nga, cờ bay phấp phới, khí thế to lớn và uy nghiêm. Nhìn tòa thành trì sừng sững, Bạc Nhược U cảm thấy đáy lòng dậy lên sóng lớn.

 

Đây là nơi nàng sinh , trải qua mười năm, nàng rốt cục trở về.

 

Bạc Nhược U xốc rèm xe, nhoài bên cửa sổ cửa thành đang dần dần đến gần. Giữa lúc chìm đắm trong cảm giác phức tạp khó tả khi trở về, nàng chợt thấy một đoàn trong trang phục tang lễ, tiễn biệt một linh cữu.

 

Tiếng nhạc tang vang lên thê lương, đoàn đưa tang đông đúc. Xe ngựa tạm dừng nhường đường. Khi khởi hành , ánh sáng cuối ngày cũng tắt hẳn trong bóng đêm.

 

Xe ngựa tiến cổng thành, qua vòm cửa tối tăm, nhanh, đèn đuốc lầu đài trong kinh thành rực sáng như ban ngày hiện mắt Bạc Nhược U. Nàng híp mắt, ánh sáng lấp lánh chiếu rọi, khiến nàng thấy như về một thế hệ.

 

 

 

 

Loading...