Kỳ Án Truy Tung - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-10-28 13:17:32
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi Hoắc Nguy Lâu từ Sùng Chính điện bước , thấy Tôn Chiêu từ điện bên cạnh cũng đang rời . Thấy y, Tôn Chiêu lập tức tiến lên hành lễ:

 

"Bái kiến Hầu gia."

 

Hoắc Nguy Lâu khẽ nhíu mày:

 

"Ngươi vẫn xuất cung?"

 

Tôn Chiêu mỉm , theo Hoắc Nguy Lâu rời khỏi hoàng cung:

 

"Vừa nghị sự xong, thấy Hầu gia còn ở trong điện nên dừng một lát. Thư tiến cử mà Hầu gia gửi đến đó hạ quan xem qua, chỉ là hai ngày nay Hầu gia tiến cử, rõ nên sắp xếp ."

 

Tôn Chiêu kín đáo quan sát Hoắc Nguy Lâu, nhưng nét mặt của Hoắc Nguy Lâu vẫn lộ rõ cảm xúc, xong chỉ nhàn nhạt đáp:

 

"Việc nhỏ như cũng đáng để ngươi chờ đợi ở đây ?"

 

Tôn Chiêu cúi :

 

"Hầu gia ít khi tiến cử ai, hạ quan mới đặc biệt lưu tâm tới vị cô nương một chút."

 

Tôn Chiêu ngoài bốn mươi nhưng bảo dưỡng , qua chỉ chừng ba mươi. Tuy lời bình thường nhưng hai chữ "cô nương" nhấn mạnh một chút. Văn võ cả triều ai cũng Võ Chiêu Hầu gần nữ sắc, tuổi tác cũng nhỏ nhưng vẫn lập gia thất, đến cả Kiến Hoà đế cũng nóng ruột. Tuy y nắm quyền cao, nhiều nhờ cậy nhưng thực sự y để mắt tới hiếm. Vậy mà giờ đây, Võ Chiêu Hầu tiến cử một vị cô nương.

 

công văn chính thức, nhưng vị trí ngỗ tác tại nha môn Kinh Triệu Doãn quản lý hình ngục kinh kỳ, nhẹ nhẹ mà nặng cũng nặng. Tôn Chiêu từng thấy nữ tử nào đảm nhận chức vụ , nhưng nay vị cô nương Võ Chiêu Hầu tiến cử.

 

Sau khi xem công văn, Tôn Chiêu cảm thấy lòng chút băn khoăn. Người quan hệ gì với Võ Chiêu Hầu? Nếu là cận thì chẳng ai để bên cạnh ngỗ tác, nhưng nếu , thì vì cô nương Võ Chiêu Hầu tán thành?

 

Hoắc Nguy Lâu vẫn lộ cảm xúc, nhưng hiểu rõ ý của Tôn Chiêu. Tôn Chiêu vốn xuất thế gia, đường quan thuận buồm xuôi gió, chút hiền tài, am hiểu thuật ứng đối chốn quan trường nên vững vị trí Kinh Triệu Doãn. Hai năm nữa, chắc chắn sẽ bước Lục bộ.

 

Hoắc Nguy Lâu điềm nhiên đáp:

 

"Nàng tuy là nữ tử nhưng am hiểu thuật nghiệm thi. Nếu là nam tử, bản Hầu nhất định giữ mà dùng, nhưng nàng phận nữ tử cách nào nhập sĩ, nên tìm nha môn để thi triển sở trường. Vì thế, bản Hầu mới tiến cử nàng cho ngươi."

 

Tôn Chiêu :

 

"Thì , do Hầu gia tiến cử tất nhiên là tài năng xuất chúng."

 

Thấy vẻ mặt Hoắc Nguy Lâu vẫn điềm đạm, Tôn Chiêu do dự, khẽ nhíu mày :

 

"Mấy ngày nay, phủ nha thực sự gặp một vụ án khó. Khi hạ quan ở nha môn cũng đợi nàng đến báo danh, nhưng vài ngày vẫn thấy, lý do là gì."

 

Hoắc Nguy Lâu cau mày. Với tính cách của Tiểu Nhược, hẳn nàng chậm trễ trong việc . Nay là ngày thứ tư hồi kinh, chẳng lẽ điều khó xử? Ý nghĩ thoáng qua tan biến, y nhíu mày :

 

"Có lẽ hôm nay nàng sẽ đến."

 

Tôn Chiêu , thấy dường như Hoắc Nguy Lâu rõ nguyên nhân, điều đủ chứng minh quan hệ hai mật như tưởng. Tôn Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nếu cô nương thật sự là cận của Hoắc Nguy Lâu, chẳng khác nào cung phụng một vị đại Phật trong nha môn.

 

Vẻ mặt Tôn Chiêu giãn :

 

"Hôm nay hạ quan còn đến nha môn, đợi lát nữa sẽ nàng đến ."

 

Lúc mặt trời lặn, Hoắc Nguy Lâu liếc mắt về phía chân trời, cảm thấy trong lòng chút bứt rứt. Y bận rộn mấy ngày liền, tịch thu Vương Thanh Phủ, phán quyết án hề cảm thấy phiền, nhưng hôm nay gặp Tôn Chiêu khiến lòng chút ngứa ngáy.

 

Trong lòng suy nghĩ, Hoắc Nguy Lâu hỏi:

 

"Báo thuế năm ngoái từ các phủ huyện kinh kỳ trình lên vẫn ở chỗ ngươi ?"

 

Đã tháng hai, danh mục thuế năm ngoái từ các nơi tính xong, gửi tới Hộ bộ chuyển về quốc khố. Chuyện vốn do Hoắc Nguy Lâu quản, nhưng y :

 

"Quân tình Tây Bắc căng thẳng, quân lương năm nay dự kiến tăng thêm ba phần. Hôm nay Binh bộ thị lang năm ngoái Giang Nam mùa, các phủ huyện từ Lan Thương tới kinh kỳ đều sung túc, dư sức cung cấp. Không thật giả?"

 

Tôn Chiêu vội đáp:

 

"Có, đang ở nha môn. Hôm nay lâm triều còn nghị luận, chỉ đợi báo cáo từ vùng Duyên Hải phía Đông chuyển hết Hộ bộ."

 

Nói hỏi:

 

"Vậy lát nữa hạ quan lập tức đưa tới Hầu phủ."

 

Hoắc Nguy Lâu lạnh nhạt:

 

"Không cần, bản Hầu tới nha môn ngươi xem qua là ."

 

Tôn Chiêu sững sờ, thả lỏng cảm thấy căng thẳng.

 

Ra khỏi cung, Tôn Chiêu cùng Hoắc Nguy Lâu lên xe ngựa, theo ngự phố về hướng Đông. Chẳng bao lâu, họ đến phủ nha. Nha sai ngờ Võ Chiêu Hầu cũng đến, ai nấy đều cuống quít. Tôn Chiêu đón Hoắc Nguy Lâu chính đường, dặn văn :

 

"Lấy báo thuế năm ngoái mang đến đây, Hầu gia xem."

 

Văn lệnh, nhanh chóng mang đến chồng văn thư khá đồ sộ. Tôn Chiêu tự rót cho Hoắc Nguy Lâu, đặt văn thư mặt y. Hoắc Nguy Lâu chồng văn thư mà nhíu mày.

 

Thực ... y thiếu kiên nhẫn nhất là xem những báo cáo thuế .

 

Hoắc Nguy Lâu giơ tay cầm lấy một quyển sách, ánh mắt lướt qua phòng lớn, Tôn Chiêu bên cạnh, mắt mũi, mũi tim, dám thở mạnh, tỉ mỉ quan sát biểu hiện của Hoắc Nguy Lâu. Đột nhiên, như chợt hiểu điều gì, hỏi nha sai canh ngoài cửa:

 

"Hôm nay ai đến bái phỏng ?"

 

Nha sai thoáng định lắc đầu, nhưng chợt nhớ Bạc Nhược U đến, giọng đầy vẻ hào hứng như đang xem kịch vui, đáp:

 

"Đại nhân hỏi thì tiểu nhân cũng quên mất. Quả thực đến bái phỏng, mà còn chút buồn nữa."

 

Tôn Chiêu nhướng mày:

 

"Là ai?"

 

Nha sai :

 

"Một cô nương, tới phủ nha ngỗ tác, còn bảo rằng đại nhân nàng. Khi ngài ở đây, chúng tiểu nhân để nàng đợi ở hầu phòng cả buổi trưa..."

 

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu rời khỏi sách, ngước lên , Tôn Chiêu lập tức cứng , lạnh sống lưng.

 

"Một cô nương? Họ Bạc?"

 

Nha sai vẫn nhận mức độ nghiêm trọng, nửa nửa đáp:

 

"Tiểu nhân rõ, nhưng là một tiểu cô nương dung mạo như hoa, trông giống tiểu thư nhà ai, thể ngỗ tác. Ngô ca thấy còn mắng nàng một trận, cô nương chịu thua."

 

Sắc mặt Tôn Chiêu biến đổi từ trắng sang xanh:

 

"Cái gì... Mắng lớn? Ta thường ngày dạy các ngươi thiện với dân chúng, đừng vẻ quan sai kiêu ngạo! Các ngươi chuyện ... Cô nương ? Chẳng lẽ Ngô Tương mắng mà bỏ ?"

 

Nha sai giờ mới co rụt cổ, nhỏ giọng đáp:

 

"Không... Cô nương chịu thua, Ngô ca liền đưa nàng đến nghĩa trang, rằng nếu ngỗ tác thì cứ nghiệm thử là . Chỉ sợ giờ nàng vẫn đang ở đó."

 

Tôn Chiêu mồ hôi rơi như mưa, giơ tay đ.á.n.h nha sai một cái, gì để xoa dịu tình hình, một lát phân phó:

 

"Ngươi, lập tức nghĩa trang gọi trở về cho , ... mời về. Nhớ đưa cả Ngô Tương về luôn!"

 

Lúc nha sai mới cảm thấy , vẻ mặt bỡn cợt biến mất, vội vàng nhận lệnh.

 

"Đợi ..."

 

Tôn Chiêu run lên, cố nặn chút ý xoay . Quả nhiên, danh mục thuế báo buông xuống, Hoắc Nguy Lâu dậy. Tôn Chiêu lúng túng :

 

"Hầu gia, bộ đầu phủ nha đều là thô lỗ, cũng là hạ quan căn dặn kỹ..."

 

Hoắc Nguy Lâu tỏ vẻ giận dữ, nhàn nhạt đáp:

 

"Tuy là bản Hầu tiến cử, nhưng trong phủ nha đối với nàng chút nghi vấn cũng hợp tình hợp lý. Không cần gọi về, ngươi cùng bản Hầu nghĩa trang xem là ."

 

Tôn Chiêu nào dám gì thêm, lập tức sai chuẩn xe ngựa.

 

Hoắc Nguy Lâu đến phủ nha một chuyến, là xem thuế báo nhưng chỉ mới lật qua hai trang, chỗ còn ấm dậy rời . Tôn Chiêu hiểu y ý gì, nhưng chắc chắn vị cô nương họ Bạc địa vị nhỏ trong lòng Hoắc Nguy Lâu.

 

Xe ngựa của Hoắc Nguy Lâu , xe ngựa của Tôn Chiêu theo . Đi hai nén hương thì đến nghĩa trang. Lúc trời tối, xe ngựa của Hoắc Nguy Lâu nhanh hơn nhiều, dừng từ . Tôn Chiêu ngừng thúc giục phu xe, nhưng khi còn tới nơi, Hoắc Nguy Lâu xuống xe, bước nhanh nghĩa trang.

 

Hoắc Nguy Lâu tự nhiên phần nóng ruột. Y hiểu rằng nếu Bạc Nhược U đột nhiên tới phủ nha thế , chắc chắn sẽ gây nên sự nghi ngờ. Y vốn nghĩ rằng với sự tiến cử của , cộng thêm Tôn Chiêu là điều, chuyện sẽ suôn sẻ. ngờ, nàng đến đúng lúc Tôn Chiêu vắng mặt, còn một gã bộ đầu thô lỗ đưa tới nghĩa trang.

 

Việc nàng nghiệm thi thành vấn đề, chỉ là y lo nàng hiểu quy củ quan trường mà bắt nạt.

 

Chẳng ai ngờ rằng, khi y còn bước qua cổng thấy tiếng nàng gọi là "Đại ca," bước qua ngưỡng cửa nàng , "Ta với Võ Chiêu Hầu quan hệ gì." Hoắc Nguy Lâu chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh tràn ngập đáy lòng, chua xót lạnh lẽo.

 

Bạc Nhược U dù cũng ngờ gặp Hoắc Nguy Lâu ở đây, nàng tạm ngưng lời đang , khẽ lên tiếng:

 

"Hầu gia..."

 

Ngô Tương lưng về phía cửa, lời dở dang, liền hỏi:

 

"Hầu gia ? Ngươi quan hệ gì với ngài, ngài tiến cử ngươi gì? Nghe đồn bên Võ Chiêu Hầu đến cả một nữ tì cũng ..."

 

Bạc Nhược U rõ Ngô Tương gì, chỉ hỏi:

 

"Sao Hầu gia đến đây?"

 

Ngô Tương nhíu mày, đáp:

 

"Làm thể..."

 

Ngô Tương chỉ đến " thể" ngậm miệng. Hoắc Nguy Lâu từng đến phủ nha, thấy qua vài từ xa nên liếc qua nhận . Hắn lập tức thẳng, hối hận về những lời , chỉ hận thể c.ắ.n lưỡi , nhưng dẫu cũng là kẻ mới nghề, lập tức lùi một bước, chắp tay thi lễ:

 

"Bái kiến Hầu gia."

 

Phía Khôn thúc cùng hai gã nha sai khác đều sững . Lúc , Tôn Chiêu mới đầu đầy mồ hôi từ phía chạy :

 

"Xe ngựa Hầu gia quả thực nhanh quá, hạ quan đuổi kịp..."

 

Nói xong, thấy một đám trong đình, ánh mắt vô thức liếc qua Bạc Nhược U.

 

Trước khi gặp mặt Bạc Nhược U, trong lòng Tôn Chiêu vẫn chắc chắn về mối quan hệ giữa Hoắc Nguy Lâu và nàng. hôm nay, khi chứng kiến thật, băn khoăn trong lòng đều tan thành mây khói. Tôn Chiêu dám cược cả vận mệnh quan của , nếu Hoắc Nguy Lâu ý gì với vị Bạc cô nương , thì chẳng khác nào ma quỷ!

 

Hoắc Nguy Lâu thoáng qua Bạc Nhược U, liếc Ngô Tương, đó :

 

"Đây là Kinh Triệu Doãn Tôn đại nhân."

 

Lời tất nhiên là dành cho Bạc Nhược U, nàng tiến lên một bước, cúi hành lễ:

 

"Đại nhân."

 

Tôn Chiêu lập tức giơ tay , động tác đỡ nàng dậy:

 

"Cô nương, cần đa lễ. Ta đợi cô nương từ lâu, ngờ hôm nay, đúng lúc vắng mặt ở nha môn thì cô nương đến."

 

Nói , liếc trừng Ngô Tương một cái, đó hòa ái, thiện với Bạc Nhược U:

 

"Thực cần nghiệm thi, Hầu gia tiến cử, tất nhiên tin tưởng tài năng của cô nương. Sau cô nương ở nha môn giúp đỡ, thực là phúc lớn. Chỉ là ở phủ nha chúng vụ án nhiều, cô nương cứ cho thuận tiện là ."

 

Bạc Nhược U gật đầu, liếc Tôn Chiêu, Hoắc Nguy Lâu, nghi hoặc hỏi:

 

"Vì Hầu gia và đại nhân cùng đến đây, chuyện gì ?"

 

Hoắc Nguy Lâu híp mắt, Tôn Chiêu thấy thế, trong lòng thoáng ngờ vực, vội đáp:

 

"Hầu gia cô nương đang nghiệm thi ở đây nên đến xem thử. Sao , nghiệm xong ?"

 

Ngô Tương , liền :

 

"Đã nghiệm xong, Bạc cô nương quả thực tinh thông thuật nghiệm thi."

 

Tôn Chiêu rõ lời của Ngô Tương là thật giả, nhưng mặt Hoắc Nguy Lâu, chỉ cần lời khen, liền thêm :

 

"Xem , Hầu gia tiến cử, tất nhiên là tài giỏi. Hôm nay quả thực cực nhọc , giờ canh muộn, Hầu gia..."

 

Sự ân cần của Tôn Chiêu ai là thấy rõ, Bạc Nhược U lúc mới nhận hóa Hoắc Nguy Lâu tới là vì nàng. Trong lòng chút vui mừng, Hoắc Nguy Lâu :

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-an-truy-tung/chuong-63.html.]

"Canh giờ cũng muộn, giải tán , bản Hầu sẽ đưa nàng ."

 

Hoắc Nguy Lâu Bạc Nhược U một chút xoay ngoài, Bạc Nhược U thoáng ngỡ ngàng tại chỗ. Tôn Chiêu nhịn nhắc:

 

"Mau đuổi theo, Hầu gia là đến vì cô nương đấy."

 

Bạc Nhược U cúi chào từ biệt , rời khỏi nghĩa trang. Bên ngoài, nàng thấy Hoắc Nguy Lâu lên xe ngựa, lúc đang vén mành nàng:

 

"Ngươi lên ."

 

Bạc Nhược U tiến đến xe ngựa, chút lúng túng Trịnh Lương. Trịnh Lương mặt mày nhăn nhó, hiểu ý của Võ Chiêu Hầu, buông mành xe vén lên. Hoắc Nguy Lâu :

 

"Ngươi cứ về phủ , lát nữa bản Hầu sẽ cho đưa nàng về."

 

Bạc Nhược U suy nghĩ một chút với Trịnh Lương:

 

"Vậy Lương thúc cứ về ."

 

Trịnh Lương thôi, nhưng mặt Võ Chiêu Hầu, dám trái lời, chỉ đành thi lễ, lên xe ngựa rời .

 

Bên trong nghĩa trang, theo bóng dáng Bạc Nhược U rời , Tôn Chiêu ha hả. Đợi khi tiếng bước chân nàng xa, mới thu ý , , sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nổi giận :

 

"Ngô Tương, ngươi giỏi lắm! Ngươi suýt nữa ngươi hỏng đại sự của ? Nếu vì ngươi theo nhiều năm, cách chức ngươi !"

 

Ngô Tương lúc mới hiểu Bạc Nhược U dối, mặt đầy vẻ hối :

 

"Việc ... Đại nhân dặn , ti chức thấy một tiểu cô nương ngỗ tác, nghĩ là nàng kiếm chuyện, nên mới đưa thử tay nghề một chút."

 

Tôn Chiêu hừ một tiếng:

 

"Cũng may ngươi lanh trí, lời . Bằng , rơi tay Hầu gia, cứu ngươi cũng nổi."

 

Ngô Tương nghiêm mặt, :

 

"Đại nhân, ti chức chỉ nịnh bợ , vị Bạc cô nương thực sự thuật nghiệm thi cao siêu. Nói đến vụ án , nàng còn phát hiện chỗ chúng bỏ sót. Nếu đại nhân vội, chúng xem xác c.h.ế.t một chút?"

 

Tôn Chiêu nhíu mày, nghĩ một chút gật đầu, rốt cuộc vẫn theo Ngô Tương đến hậu đường.

 

Bạc Nhược U leo lên xe ngựa, cúi tiến trong khoang xe, lập tức thấy Hoắc Nguy Lâu đó như một pho tượng. Nàng chọn một góc xuống, hỏi:

 

"Hầu gia, ngài tới đây?"

 

Hoắc Nguy Lâu Bạc Nhược U, ánh mắt sắc bén:

 

"Tại hôm nay ngươi mới đến nha môn?"

 

Y trả lời mà hỏi . Bạc Nhược U cảm thấy gì bất thường, liền đáp:

 

"Hai ngày nay bận mua sắm cho gia đình, nghĩ cũng cần gấp gáp nên hôm nay mới tới."

 

Nghĩ đến việc Tôn Chiêu cùng Hoắc Nguy Lâu, Bạc Nhược U như bừng tỉnh:

 

"A, chậm trễ vài ngày mà Tôn đại nhân mới tìm đến Hầu gia ?"

 

Hoắc Nguy Lâu khẽ "Ừ" một tiếng. Bạc Nhược U ngượng ngùng:

 

"Thật sự là do mới chuyển đến nên còn khá lộn xộn, ngờ Tôn đại nhân tìm đến Hầu gia. Có phiền đến công vụ của Hầu gia ?"

 

Hoắc Nguy Lâu nàng, trong lòng chút khó tin. Y cố ý dành thời gian, bất kỳ ai cũng sẽ nhận y đối xử với nàng giống bình thường, nhưng chỉ riêng nàng là nhận thấy điều đó, trái còn sợ phiền y.

 

"Dù phiền , bản Hầu cũng đến ."

 

Giọng điệu của y vẻ quen, như thể thật sự trễ nãi công vụ mà chút bất mãn.

 

Bạc Nhược U lập tức cảm thấy thêm phần hổ thẹn:

 

"Dân nữ thực sự nghĩ tới sẽ gây thêm phiền phức cho Hầu gia."

 

Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm nàng một lúc lâu, đó thở dài:

 

"Thôi, ngươi là do bản Hầu tiến cử, Tôn Chiêu tất nhiên sẽ để ý hơn một chút. Có gì nghi ngờ, cứ tự nhiên tìm đến bản Hầu."

 

Khuôn mặt xinh của Bạc Nhược U thoáng cau , Hoắc Nguy Lâu lạnh:

 

"Ngươi nghĩ chỉ cần quan hệ với bản Hầu thì khác sẽ thật sự tin rằng ngươi liên quan gì đến bản Hầu ?"

 

Bạc Nhược U lập tức bối rối, nhỏ giọng hỏi:

 

"Vậy dân nữ nên gì đây?"

 

Hoắc Nguy Lâu nàng, dường như giận mà thể xả:

 

"Còn hỏi nên gì? Thư tiến cử trong tay Tôn Chiêu, ngoài việc cẩn trọng việc, đừng mất mặt bản Hầu là đủ, ngươi còn thế nào nữa?"

 

Bạc Nhược U bao giờ nghĩ một lá thư tiến cử mang ý nghĩa quan trọng đến . nghĩ , Hoắc Nguy Lâu hẳn thường tiến cử ai, nàng cũng dần hiểu :

 

"Hầu gia yên tâm, dân nữ nhất định sẽ việc chăm chỉ."

 

Hai trò chuyện trong xe ngựa, Tú Y Sứ cưỡi ngựa phía , nên dẫn xe , nên đành cho xe tiến về hướng Hầu phủ. Khi xe rời khỏi khu vực nghĩa trang hoang vắng, trong nháy mắt chạy lên con đường phồn hoa.

 

Bạc Nhược U xốc mành lên ngoài, thắc mắc hỏi:

 

"Đây là đang ?"

 

"Về Hầu phủ." Hoắc Nguy Lâu nhàn nhạt đáp.

 

Bạc Nhược U khỏi mở to mắt ngạc nhiên. Khi lên xe ngựa, nàng tưởng Hoắc Nguy Lâu điều phân phó, nào ngờ trở về Hầu phủ. Chẳng lẽ y nàng cùng ?

 

"Hầu gia về Hầu phủ, dân nữ..."

 

"Phúc Yên gặp ngươi." Hoắc Nguy Lâu cắt ngang lời nàng.

 

Phúc Yên chính là tên húy của Phúc công công. Bạc Nhược U kinh ngạc:

 

"Dân nữ cũng nhớ công công. Mấy ngày nay công công khỏe ?"

 

Cách biệt mới mấy ngày, chẳng lý do gì mà hỏi khỏe . Chưa kể gặp y mà hỏi thăm y khỏe nữa chứ!

 

Hoắc Nguy Lâu tức khắc chuyện. Bạc Nhược U thấy vẻ mặt y như , cũng hiểu vô tình chọc giận y ở điểm nào, đành ngay ngắn, nét mặt thoáng chút bồn chồn. Hoắc Nguy Lâu thở dài:

 

"Hắn ở Hầu phủ, thể khỏe ?"

 

Bạc Nhược U đáp một tiếng, thấy trán y thoáng vẻ vui, nhất thời nên gì. Hoắc Nguy Lâu liếc nàng hỏi:

 

"Vụ án gần đây của nha môn thế nào? Nghe Tôn Chiêu là khó giải quyết."

 

Nhắc tới vụ án, Bạc Nhược U lập tức nghiêm túc, nàng thẳng :

 

"Là một cô nương g.i.ế.c c.h.ế.t. Thi thể phát hiện trong ngõ hẻm miếu Thành Hoàng, dấu hiệu xâm phạm, trang sức vẫn còn nguyên. Hiện rõ vì sát hại. hôm nay khi dân nữ nghiệm thi phát hiện một điều lạ, lưng cô nương một mảng da lột ."

 

Lời kể của Bạc Nhược U khiến Hoắc Nguy Lâu thoáng chút nghi ngờ:

 

"Da lột ?"

 

Bạc Nhược U gật đầu:

 

"Thi thể thối rữa nghiêm trọng, khó mà xác định hung khí. vết cắt rõ ràng, chắc chắn là cố ý. Y phục của cô nương vẫn còn nguyên, lẽ khi bóp c.h.ế.t, hung thủ mới cởi y phục và lột da."

 

Hành vi quái dị khiến rợn tóc gáy. Hoắc Nguy Lâu cũng khỏi trầm ngâm:

 

"Nha môn tìm thêm manh mối nào khác ?"

 

Bạc Nhược U lắc đầu:

 

"Hôm nay hỏi kỹ, lẽ vẫn hướng điều tra."

 

Hoắc Nguy Lâu thở dài:

 

"Ngươi ngỗ tác ở Kinh Triệu Phủ chuyện nhỏ, nhưng kinh thành lẫn lộn , khi trời tối, hãy trở về nhà để tránh sự cố."

 

Bạc Nhược U tức thì cảm thấy lo lắng vui mừng:

 

"Hầu gia yên tâm, dân nữ sẽ chú ý."

 

Nói đến đây, Hoắc Nguy Lâu hỏi:

 

"Ngươi từng đến Bạc gia ?"

 

Bạc Nhược U lắc đầu:

 

"Vẫn đến."

 

Thấy Hoắc Nguy Lâu chăm chú , nàng mỉm đáp:

 

"Cũng vội trong lúc ."

 

Hoắc Nguy Lâu thoáng nhíu mày. Không vội bây giờ, nhưng cũng trở về. Nếu về, nghĩa phụ của Bạc Nhược U lẽ sẽ nhắc đến chuyện năm xưa, và nếu nàng xem hôn sự với Lâm gia là ý nguyện của cha , giữ gìn thì ?

 

"Ngươi còn nhớ Lâm Chiêu ?" Hoắc Nguy Lâu đột nhiên hỏi.

 

Bạc Nhược U khẽ nhíu mày:

 

"Lâm Chiêu? Ai là Lâm Chiêu?"

 

Phản ứng ngơ ngác của nàng khiến sắc mặt Hoắc Nguy Lâu giãn , khóe môi khẽ nở một nụ :

 

"Công tử của Lâm thị lang."

 

Bạc Nhược U chợt nhớ :

 

"Ồ, Lâm công tử. Tất nhiên là nhớ."

 

Hoắc Nguy Lâu liếc nàng:

 

"Ngươi thấy thế nào?"

 

TBC

Bạc Nhược U thoáng khó hiểu, suy nghĩ một chút đáp:

 

"Lâm công tử trông vẻ nho nhã lịch thiệp, dung mạo cũng khá tuấn tú. dân nữ chỉ gặp mặt vài , thực khó mà đ.á.n.h giá."

 

Hoắc Nguy Lâu vuốt nhẹ chiếc nhẫn ngọc đen ngón cái:

 

"Nếu để ngươi đính hôn với một công tử thế gia như , ngươi bằng lòng ?"

 

Bạc Nhược U kinh ngạc lùi :

 

"Hầu gia là ý gì?"

 

Hoắc Nguy Lâu khẽ nhướng mày:

 

"Nhìn phản ứng của ngươi, bản Hầu xem như ngươi đồng ý."

 

Bạc Nhược U khổ:

 

"Hầu gia đột nhiên thế, thật khiến dân nữ hoảng sợ. Dân nữ trở kinh thành, nào nghĩ đến chuyện . Hầu gia còn tiến cử dân nữ việc, chẳng lẽ còn giúp dân nữ bàn chuyện hôn sự nữa ?"

 

Xe ngựa chậm , tới cổng Hầu phủ. Hoắc Nguy Lâu lạnh một tiếng:

 

"Ngươi nghĩ lắm."

 

Nói , y dậy xuống xe. Y cúi thấp tới cửa xe, vai gần như sượt qua chóp mũi Bạc Nhược U. Khi mành xe khẽ lay, bóng dáng y biến mất ngoài cửa. Bạc Nhược U sờ sờ chóp mũi, mùi hương của Hoắc Nguy Lâu vẫn vương trong thở, khiến nàng khỏi nóng mặt. nghĩ đến lời nửa thật nửa đùa của y, nàng chỉ cảm thấy khó hiểu, thoáng ngẩn ngơ mà bước xuống xe. Đây là đầu tiên nàng tới phủ Võ Chiêu Hầu.

 

Hoắc Nguy Lâu trong từ lâu, lúc đang đợi nàng bên trong. Bạc Nhược U khẽ nâng làn váy bước lên bậc thềm, khi tới cửa, lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Sao nàng dễ dàng tiến phủ Võ Chiêu Hầu như ?

 

 

 

 

Loading...