Kỳ Án Truy Tung - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-10-29 14:33:04
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tiểu Nhược, thi xã Lăng Tiêu ?" Hoắc Khinh Hoằng về hướng bến đò hỏi. Bạc Nhược U lập tức kể chuyện Phùng Ác Đan cùng Ngụy Linh mưu hại, mà hai đều tham gia thi xã Lăng Tiêu. Hoắc Khinh Hoằng xong liền biến sắc.
"Chuyện ... cô nương Phùng gia thì quen, nhưng Nhị tiểu thư bá phủ thì khá quen thuộc, là một nhân vật hoạt bát thú vị, nàng thế mà mưu hại ?"
Hoắc Khinh Hoằng mấy ngày liên tiếp đều ở tại thanh lâu, tất nhiên còn vụ án Bá phủ. Hắn thổn thức một lúc, đó bóng dáng Hoắc Nguy Lâu phía mà : "Chẳng trách đại ca hỏi về thi xã, còn tưởng đại ca thông suốt đấy."
Bạc Nhược U chút ngạc nhiên Hoắc Khinh Hoằng. "Thông suốt là ý gì?"
Hoắc Khinh Hoằng khổ. "Nàng cũng thấy đấy, tới chỗ tiêu khiển, đại ca phần hài lòng. Con của , thật sự rõ phong tình, đối với chuyện nam nữ cũng bao giờ để bụng. Huynh ở độ tuổi như đây."
"Thi xã Lăng Tiêu lúc đầu chỉ là nơi các quý nữ tổ chức để tiêu khiển vui chơi, nhưng lâu dần danh tiếng truyền . Lúc các gia đình huân quý trong kinh tìm con dâu cho hài tử nhà , họ cũng cần tốn công tìm bà mai, chỉ cần thi xã tìm hiểu một chút. Bởi quý nữ trong thi xã chỉ gia thế thượng đẳng mà tài học, tướng mạo đều thượng thừa, dễ dàng thể tìm hợp ý. Vì thế bên ngoài đều lưu truyền câu , "cưới thê nên cưới nữ Lăng Tiêu". Những cô nương nào thi xã, bất luận thật sự yêu thích thi từ , cũng đều gia nhập, chí ít thể kết bạn với vài tiểu thư quý tộc, còn thể dính thêm chút danh tiếng ."
"Phùng Ác Đan là nữ nhi thương hộ, từ đầu vốn thể với tới, kéo ." Bạc Nhược U xong cũng dần minh bạch, Hoắc Khinh Hoằng tiếp: "Có điều, tuy thi xã, nhưng rõ tường tận. Đại ca gấp gáp gọi trở về như , chẳng lẽ thể giúp chuyện gì ?"
Bạc Nhược U chần chờ một lúc mới hỏi: "Thế tử quen Lục Văn Hạc?"
Hoắc Khinh Hoằng nhướng mày. "Hắn? Hắn liên quan đến vụ án ?"
Bạc Nhược U gật đầu, Hoắc Khinh Hoằng nhíu mày càng chặt hơn. "Tất nhiên nhận , nhưng liên quan đến vụ án?"
Bạc Nhược U liếc Hoắc Nguy Lâu phía . "Còn để Hầu gia cho Thế tử ."
Lúc Tú Y Sứ thăm dò thuyền hoa xong, đang bẩm báo với Hoắc Nguy Lâu. Khi Hoắc Khinh Hoằng cùng Bạc Nhược U đến gần, thấy một chiếc thuyền hoa từ xa tiến về sát bên hồ. Hoắc Khinh Hoằng tiến lên hỏi: "Đại ca, Lục Văn Hạc liên quan đến vụ án đang điều tra ?"
Hoắc Nguy Lâu Bạc Nhược U lộ một ít với , liền gật đầu. "Phải, sớm đó từng thấy một bức họa ở chỗ của , chính tay vẽ ?"
Hoắc Khinh Hoằng gật đầu. "Chính là vẽ, nhớ sai."
Hoắc Nguy Lâu liếc một cái. "Gia thế thế nào? Phẩm tính ? Nói tỉ mỉ xem."
Có liên quan đến công vụ, Hoắc Khinh Hoằng cũng dám ngạo mạn, cẩn thận đáp: "Đệ đối với cũng hiểu rõ lắm, chỉ là một năm , bên cạnh tranh của ưa chuộng, liền mua về xem. Đệ hiểu bao nhiêu, nhưng thấy bán đắt thì cũng lý do, liền đặt một bức, chính là bức mà thấy đấy, mùa thu năm ngoái mới nhận , đợi chừng hai tháng..."
"Gia thế , là cháu ngoại trai của Lục Tế tửu Quốc Tử Giám, nhưng thực tế quan hệ cũng mấy, chỉ là dòng bên của Lục thị. Gia đình từ nhỏ chức vị, giờ chuyển sang buôn bán, nhưng kinh doanh cũng chẳng mấy thuận lợi, xem như triệt để sa sút. Vì lúc mua tranh còn trả thêm một trăm lượng bạc."
"Còn về phẩm tính, chắc là cũng , xem qua tranh đều tệ. Từ lúc đặt tranh cũng đợi hai tháng, cho thấy cũng tỉ mỉ chỉnh chu, giống loại qua loa để kiếm tiền."
Điều cùng chưởng quỹ cửa hàng bán tranh chữ khác biệt mấy. Lục Văn Hạc xác thực vội tranh, phàm tranh đều chờ, chữ "chờ" cũng hao mòn lòng nhiệt tình của ít khách nhân, trong vô hình xác thực giảm bớt cơ hội kiếm tiền.
Hoắc Nguy Lâu xong những lời liền trầm ngâm chốc lát. "Thường ngày tham gia mấy hội thơ văn ?"
Thuyền hoa áp sát bên hồ, thuyền công bố trí bàn đạp. Tú Y Sứ gọi rõ vài tiếng, mời bọn họ lên thuyền hoa. Hoắc Khinh Hoằng : "Hắn cơ bản xuất hiện . Trong kinh thành văn nhân học sinh ít, bất luận tài học , nhiều đều dựa hội thơ văn để mở rộng giao thiệp. Đệ vốn thích những thứ , nhưng cũng từng tham dự xem náo nhiệt, khác về , rằng vô cùng kiêu căng, bao giờ tùy tiện tới các buổi nhã tập ."
Thuyền hoa tuy lớn, chỉ một tầng, nhưng trang trí vô cùng tinh xảo tao nhã. Tú Y Sứ cùng chưởng quỹ hỏi thăm một lúc, đến mặt Hoắc Nguy Lâu. "Hầu gia, chưởng quỹ thi xã thường đến đây tụ họp Tết Nguyên Tiêu, lúc đó tuyết đọng tan, hồ đều là cảnh tuyết, các nàng dừng ở đây nửa ngày, thuyền hoa xuất phát. Trước đó, mỗi hai tháng thường một , mùa hè nhiều nhất tầm mười , khi đông cũng tầm hai mươi. Đều là tiểu thư nhà quan, hạ nhân hầu hạ cẩn thận, từng khiến các nàng phật ý."
"Trên thuyền chỉ ngắm cảnh, thơ, thưởng thức chút đồ ăn, thường ở đến tối. Người thường đến an bài là thị tì của Lục gia tiểu thư, đôi khi yêu cầu chuẩn thêm đàn, cờ, bút mực, phi hoa kịch bản để chơi tận hứng. Thuộc hạ đưa bức tranh, chưởng quỹ cũng nhớ chút ấn tượng về nhị tiểu thư Ngụy gia cùng cô nương Phùng gia."
Bạc Nhược U mà cảm thấy thổn thức, thuyền hoa tuy chỉ một tầng, nhưng sảnh các nối liền , hai nơi thể nhà bếp nấu ăn. Nếu lái giữa hồ, tiêu khiển cả ngày cũng thành vấn đề, đến tối thể xem đèn đuốc hồ. Tưởng tượng hơn mười hoặc hai mươi thiếu nữ tụ họp tại đây, hoặc ngâm thơ đối đáp, hoặc chơi phi hoa lệnh, như oanh hót ríu rít ngừng, quả nhiên là một cảnh tượng đẽ. hôm nay, hai tiểu cô nương từng hiện diện trong cảnh , vĩnh viễn còn thể đặt chân lên chiếc thuyền hoa .
Hoắc Nguy Lâu tiên khoang thuyền xem xét, một vòng dọc theo hành lang bên ngoài. Hôm qua Ninh Kiêu bẩm báo chi tiết vụ án, tất nhiên nhắc tới thi xã. Nay đến hồ Vị Ương, y bỗng nổi hứng xem, nhưng chỉ là một chiếc thuyền hoa, cũng chẳng điều gì, chưởng quỹ thuyền cũng trực tiếp tiếp đón các vị tiểu thư, nên chẳng nắm nhiều manh mối.
Hoắc Nguy Lâu về phía Hoắc Khinh Hoằng. "Ngươi nhận nhị tiểu thư Bá phủ, cũng nàng quen Lục Văn Hạc ?"
Hoắc Khinh Hoằng phiền não gãi đầu. "Điều ... Đệ thực . Đệ còn từng gặp qua Lục Văn Hạc, đến cả dáng vẻ thế nào cũng rõ..."
Hoắc Nguy Lâu Hoắc Khinh Hoằng nhiều bạn bè phóng túng, thấy mua tranh của Lục Văn Hạc, liền tưởng chút giao tình, nhưng ngờ chỉ là một kẻ tiêu tiền hoang phí.
Thấy thu hoạch, Hoắc Nguy Lâu ở lâu, lập tức xuống thuyền. Hoắc Khinh Hoằng phía lẩm bẩm hai câu về việc du hồ ngắm cảnh, nhưng dĩ nhiên thể Hoắc Nguy Lâu cho phép.
Đoàn chuẩn xuống thuyền, mấy thuyền công cùng chưởng quỹ liền chờ ở đầu thuyền đưa tiễn. Bạc Nhược U Hoắc Nguy Lâu, thấy y bước nhanh, nàng cũng cố bước theo. ngay lúc nàng bước lên bàn đạp để lên bờ, một khối gỗ chân bỗng lỏng lẻo, nàng trượt chân lảo đảo ngã qua một bên...
Hoắc Khinh Hoằng vội vàng hô lên: "Cẩn thận-"
Hai bên bàn đạp rào chắn, Hoắc Khinh Hoằng tận mắt thấy Bạc Nhược U sắp rớt xuống hồ. Hoắc Nguy Lâu phía tựa như mọc thêm mắt lưng, xoay , kéo cánh tay nàng, giúp nàng vững.
Hoắc Nguy Lâu kéo Bạc Nhược U gần, nàng sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.
Hoắc Khinh Hoằng giật vội vàng tiến tới, chưởng quỹ cùng mấy thuyền công cũng xông lên. Hoắc Nguy Lâu cảm thấy cổ tay tay lạnh, mới cúi đầu nàng. "Sao ?"
Bạc Nhược U vẫn còn sợ hãi, trong lòng nàng còn nghĩ về mối quan hệ của Lục Văn Hạc và Ngụy Linh, nào ngờ bàn đạp chân lỏng lẻo. Nếu nhờ Hoắc Nguy Lâu nhanh nhẹn, lẽ nàng ngã xuống hồ.
Nàng ôm n.g.ự.c thở dốc, lắc đầu. "Không , đa tạ Hầu gia."
Hoắc Nguy Lâu buông tay, lúc chưởng quỹ cũng run rẩy xin : "Tiểu thư ? Đều do hạ nhân việc cẩu thả, bàn đạp đúng là nên , suýt nữa hại tiểu thư, mong tiểu thư và đại nhân thứ tội-"
Chưởng quỹ liên tục xin , Hoắc Nguy Lâu liếc bàn đạp cũ kỹ, ánh mắt phượng lạnh lùng. Hoắc Khinh Hoằng cũng nhíu mày : "Các ngươi nên cẩn thận hơn, hồ sâu, nếu rơi xuống bơi, lúc ai cứu thì ?"
Chưởng quỹ khổ: "Trước đó cũng một xảy chuyện, tiểu nhân sai mới, định nửa năm, nhưng bọn họ lười nhác. Lập tức kêu ngay."
Hoắc Khinh Hoằng nhíu mày. "Trước đó từng xảy chuyện? Người rơi xuống cứu ?"
Ánh mắt chưởng quỹ lóe lên, tựa như nghĩ tới điều gì. "Cứu lên , mà đại nhân cũng , chính là một trong hai cô nương mà các vị hỏi đến."
Bạc Nhược U , xoay . "Vị cô nương nào? Lúc đó xảy chuyện gì?"
Chưởng quỹ đáp: "Là cô nương họ Phùng. Khi các nàng chuẩn xuống thuyền, bàn đạp lỏng, vị cô nương rơi xuống hồ. Khi đó đều ở gian ngoài, liền nhảy xuống cứu nàng. Nàng uống vài ngụm nước, nhưng quá nguy hiểm. Nàng cũng lương thiện, lên thuyền xiêm y sạch sẽ, uống bát canh gừng , từng truy cứu gì."
"Trên thuyền xiêm y?" Bạc Nhược U nhịn hỏi .
Hoắc Khinh Hoằng chuyện về nốt ruồi chu sa, thấy nàng quan tâm tới việc nữ tử y phục, mặt lộ vẻ kỳ quái.
Chưởng quỹ cũng chút khó hiểu, đáp: " , đều ướt, thuyền phòng nghỉ cho khách, tiểu nhân sai mua xiêm y..."
Bạc Nhược U quan tâm mấy điều . "Nàng y phục trong phòng khách? Khi đó ai ở cùng nàng ?"
"Có, là tì nữ của nàng, và một vị cô nương họ Lý cùng du ngoạn, bạn của nàng. Khi đó nhiều thấy nàng , canh giờ cũng muộn, liền để các nàng."
Cô nương Lý gia hẳn là nữ nhi của Lý Đô úy .
Bạc Nhược U xong, lộ vẻ thất vọng:
"Lúc đó thuyền những khác ?"
Chưởng quỹ khổ:
"Tất nhiên là , nhưng những khác đều là nam tử, thể nào tiến phòng khách."
Bạc Nhược U vẫn từ bỏ ý định:
"Phòng khách ở ? Ngươi dẫn xem ?"
Nói xong mới nhận chút nóng nảy, đầu về phía Hoắc Nguy Lâu, thấy y gật đầu, nàng mới yên tâm trở thuyền, Hoắc Nguy Lâu cũng theo.
Chưởng quỹ dẫn hai về phía phòng khách gần đuôi thuyền, Hoắc Khinh Hoằng mang theo chút nghi hoặc cũng theo. Đến nơi, thấy phòng khách rộng rãi, bố trí tao nhã, các khung cửa sổ đều hướng mặt nước, thể thông qua cửa sổ to như mà lén.
Bạc Nhược U cảm thấy giống như suy đoán, chút trông gà hoá cuốc, nàng hỏi chưởng quỹ:
"Chuyện xảy khi nào?"
Chưởng quỹ hồi tưởng một lúc:
"Hẳn là mùa thu năm ngoái, tháng chín tháng mười. Thời gian lâu, tiểu nhân nhớ rõ. Nếu nãy tiểu thư suýt xảy sự cố, tiểu nhân cũng tạm thời nhớ ."
Hoắc Nguy Lâu cùng Bạc Nhược U đều suy đoán tương tự, nhưng khi một vòng trong phòng khách, thấy chút sai lệch so với dự đoán, lâu , ba xuống thuyền hoa.
Trên xe ngựa, vì thêm Hoắc Khinh Hoằng, gian vẻ chật chội. Lúc , Hoắc Khinh Hoằng mới hỏi:
"Tiểu Nhược, chẳng lẽ nàng ngỗ tác bên cạnh đại ca nữa ?"
Việc Hoắc Nguy Lâu phá án, Bạc Nhược U theo, hầu như giống lúc ở Lạc Châu. Bạc Nhược U vội đáp:
"Không , là Hầu gia tiến cử dân nữ đến nha môn Kinh Triệu Phủ việc mà thôi."
Hoắc Khinh Hoằng kinh ngạc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-an-truy-tung/chuong-74.html.]
"Nàng mà nha môn việc ?"
Thấy Bạc Nhược U gật đầu, vẻ mặt Hoắc Khinh Hoằng bất ngờ. Từ việc ngỗ tác ở Thanh Châu đến Lạc Châu, giờ trở kinh thành nàng vẫn tiếp tục ngỗ tác. Trước đây còn hoài nghi Bạc Nhược U ý niệm an phận với Hoắc Nguy Lâu, hiện giờ xem , nghĩ sai .
"Đây là vụ án thứ nhất ở Kinh Triệu Phủ mà nàng xử lý ?" Hoắc Khinh Hoằng hỏi.
Bạc Nhược U gật đầu, Hoắc Khinh Hoằng tấm tắc cảm thán, còn Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm:
"Vẫn giải thích việc hung thủ cô nương Phùng gia nốt ruồi chu sa."
Vừa mới Phùng Ác Đan từng ở chỗ rơi xuống nước, Bạc Nhược U và Hoắc Nguy Lâu đều cho rằng khi nàng y phục khả năng hung thủ thấy nốt ruồi chu sa lưng, nhưng chưởng quỹ khẳng định ai khác ở đó, khiến họ đành tạm bỏ qua nghi ngờ .
Bạc Nhược U :
"Vừa nãy chưởng quỹ nhớ rõ, chỉ sợ tình hình ngày đó cũng tường tận, chi bằng hỏi thêm tiểu thư Lý gia. Vị tiểu thư chính là đưa Phùng Ác Đan thi xã."
Hoắc Nguy Lâu gật đầu:
"Xác thực nên hỏi một chút."
Hoắc Khinh Hoằng Bạc Nhược U sang Hoắc Nguy Lâu, thấy vẻ mặt hai nghiêm nghị, dám thêm lời nào. Xe ngựa từ từ lăn bánh về hướng Hầu phủ, đến nơi thì mặt trời ngả về Tây.
Ninh Kiêu về Hầu phủ từ lâu, Hoắc Nguy Lâu cửa phủ, Ninh Kiêu liền tiến lên nghênh đón:
"Hầu gia, đưa Lục Văn Hạc tới."
Hoắc Nguy Lâu nhướng mày:
"Đi hỏi quý phủ Lục Tế tửu thế nào?"
Ninh Kiêu đáp:
"Lục Văn Hạc quả thực là cháu ngoại của Lục Tế tửu, nhưng quan hệ hai nhà quá . Hồi Lục Văn Hạc xem như hạt giống sách xuất sắc trong giới tiểu bối, nên Lục Tế tửu coi trọng, thường chỉ điểm đôi chút. Lục Tế tửu tài danh của nổi bật ở kinh thành, cũng lấy hãnh diện, từng khuyên tiếp tục khoa cử nhưng Lục Văn Hạc từ chối."
Hoắc Nguy Lâu nghiêm mặt hỏi:
"Tại từ chối?"
Ninh Kiêu giải thích:
"Lục Tế tửu Lục Văn Hạc vẻ sợ hãi triều đình, cảm thấy tài hoa của sẽ mai một khi quan trường. Lục Tế tửu nghĩ màng danh lợi cũng là chuyện , nên ép buộc. Mấy năm nhà Lục Văn Hạc gặp khó khăn, Lục Tế tửu cũng trợ giúp nhiều. Nay Lục Văn Hạc nghề nghiệp riêng, sự qua giữa hai nhà ít dần, thuộc hạ tra hỏi, Lục Tế tửu chỉ lo Lục Văn Hạc phạm gì đó nên mới phái dẫn đường."
"Nơi ở của Lục Văn Hạc tại An Bình phường, cha đều còn. Lúc thuộc hạ đến, đang vẽ tranh trong thư phòng, khi ngoài, còn mang theo vết mực. Thuộc hạ báo sơ qua, liền theo, là đến phủ Võ Chiêu Hầu, cũng hỏi thêm, chỉ chút căng thẳng."
Ninh Kiêu thuật , đến thiên sảnh, kể xong việc ở Lục gia. Hoắc Nguy Lâu gật đầu, tiên thấy Phúc công công chờ ở cửa, đó liếc trong sảnh, thấy thanh niên mặc bạch y đó.
Lục Văn Hạc độ tuổi đôi mươi, dáng vẻ chút gầy gò, vai xuôi lưng gù, trong ghế càng hiện rõ vẻ bất an. Khi tiếng bước chân bên ngoài, mới đột ngột thẳng , giữa mi tâm hồi phục vài phần khí chất văn nhân.
Thấy Hoắc Nguy Lâu nhanh chân tiến đến, Lục Văn Hạc vội bước nghênh tiếp, khom hành lễ:
"Bái kiến Hầu gia."
Hoắc Nguy Lâu khoát tay, trực tiếp đến chủ vị xuống, Lục Văn Hạc từ xuống . Rất ít thể đối diện cái sâu xa của Hoắc Nguy Lâu mà d.a.o động, Lục Văn Hạc cúi mắt xuống, đáy mắt ẩn chút kinh hoảng.
Một lúc , Hoắc Nguy Lâu mới mở miệng:
"Lục đại tài tử..."
Lục Văn Hạc nhanh chóng Hoắc Nguy Lâu, sợ hãi đáp: "Không dám." Hoắc Nguy Lâu thẳng vấn đề:
"Ngươi quen Ngụy Linh ?"
Lục Văn Hạc nhíu mày, ngập ngừng:
"Tại hạ... quen ."
Khóe môi Hoắc Nguy Lâu khẽ cong:
"Thật sự ?"
Nghe hỏi, Lục Văn Hạc mím môi, do dự, dám chắc chắn. Hoắc Nguy Lâu ngắm chiếc nhẫn ngọc đen ngón tay, môi cong nhẹ nhưng đáy mắt hề ý :
TBC
"Ngụy Linh c.h.ế.t tại bờ sông Ngọc Khê phía Đông thành, chỉ c.h.ế.t, còn c.h.ế.t vô cùng thê thảm. Ngươi chuyện chứ?"
Lục Văn Hạc cứng , bàn tay bên cạnh nắm chặt . Mồ hôi từ thái dương nhỏ giọt, sắc mặt biến đổi mấy , cuối cùng :
"Hồi bẩm Hầu gia, tại hạ Ngụy gia Nhị tiểu thư."
Hoắc Nguy Lâu ngước một lát:
"Nói xem."
Lục Văn Hạc còn tù túng, lúc sắc mặt trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa:
"Lần đầu tiên gặp mặt là hơn nửa năm , tháng sáu năm ngoái, ở hội văn tại Trung Nghĩa Bá phủ. Tại hạ vốn ít tham gia hội văn, nhưng đó Trung Nghĩa Bá Thế tử mua tranh của tại hạ, nên tại hạ mới lộ diện. Ngày đó quen Nhị tiểu thư, nàng thưởng thức tài hoa của tại hạ, còn hỏi thể dạy nàng thơ văn , nàng hứa trả tiền công hậu hĩnh."
Sắc mặt Lục Văn Hạc biến đổi:
"Tại hạ tuy là bán thơ văn, nhưng thể dạy tiểu thư bá phủ, huống hồ lòng ngưỡng mộ của nàng quá rõ ràng, phận tại hạ thấp kém, lỡ nàng, nên cự tuyệt. Từ đó, tại hạ gặp nàng, cuối cùng là ba tháng , Tết. Khi đó đồng môn thư viện tổ chức nhã tập bên hồ Vị Ương, đụng mặt thi xã Lăng Tiêu, nàng gặp , lúc trời tối nàng kéo ..."
Lục Văn Hạc giọng nghèn nghẹn:
"Nàng vô cùng thích thơ văn của , hỏi khi nào thơ tập tiếp theo, khi nào bán tranh, sẽ trả giá cao. Ta cảm thấy khó chịu, tránh xa nàng."
Dừng một lát, Lục Văn Hạc hít sâu:
"Chỉ hai , thể gọi là quen . Hầu gia hỏi đến, tại hạ lưỡng lự vì tin chuyện của Bá phủ, nghĩ đến Tú Y Sứ tìm tới. Hầu gia hoài nghi tại hạ ? Tại hạ với nàng chỉ là bèo nước gặp ."
Hoắc Nguy Lâu chăm chú:
"Với ngươi, ngươi và nàng là xa lạ, nhưng với nàng, hẳn ."
Lục Văn Hạc xong mờ mịt, Hoắc Nguy Lâu tiếp:
"Trong nửa năm qua, nàng vẫn luôn cố tìm mua tranh của ngươi, thư pháp ngươi am hiểu nàng cũng luyện tập, quả thực nàng tôn sùng tài học của ngươi."
Lục Văn Hạc lộ vẻ ngạc nhiên:
"Nàng... thật sự ?"
Hoắc Nguy Lâu trầm giọng:
" , vì nơi cuối cùng nàng đến khi xảy chuyện, chính là tiệm bán tranh chữ của ngươi."
Lục Văn Hạc kinh ngạc:
"Cái gì?"
Hoắc Nguy Lâu gật đầu:
"Mấy tháng qua nàng thường lui tới nơi đó, nhiều gì nhưng vẫn tiếp tục tìm, đời nàng từng chấp nhất với điều gì như ."
Mặt Lục Văn Hạc lộ vẻ đau khổ:
"Tại hạ... nghĩ nàng như ..."
"Ngày khi nàng xảy chuyện, ngươi ở ?" Hoắc Nguy Lâu đột ngột hỏi.
Lục Văn Hạc mím môi, ngước mắt chút hoang mang Hoắc Nguy Lâu, trầm đáp:
"Ngày tại hạ luôn ở nhà vẽ tranh, từng cả. Phụ mẫu tại hạ thể chứng."