Kỳ Án Truy Tung - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-10-29 14:33:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hầu gia..."
TBC
Bạc Nhược U kéo Hoắc Nguy Lâu . Thân hình nàng nhỏ bé mềm mại, dùng sức mới khiến Hoắc Nguy Lâu dừng bước.
Hoắc Nguy Lâu đầu nàng: "Sao ?"
Bạc Nhược U dở dở , hai tay giữ c.h.ặ.t t.a.y y, sợ y lời khuyên bảo: "Hầu gia, từ từ . Vì Hầu gia đưa đến phủ Trưởng công chúa? Là đến thăm Trưởng công chúa ?"
Hoắc Nguy Lâu bật : "Nếu , dẫn nàng gì?"
Nghe , sắc mặt Bạc Nhược U tái nhợt: "Hầu gia dẫn gặp Trưởng công chúa để gì?"
Hoắc Nguy Lâu ngạc nhiên: "Nàng từng gặp, nên dẫn nàng đến mắt."
Bạc Nhược U cố sức kéo Hoắc Nguy Lâu , nhưng lay chuyển y, bèn giãy giụa: "Hầu gia, ... Ta vì gặp Trưởng công chúa? Ta lấy phận gì để gặp ngài ? Nếu công chúa hỏi, trả lời thế nào?"
Hoắc Nguy Lâu đáp điềm nhiên: "Mẫu ... chỉ đang mang bệnh thôi, như nàng nghĩ ."
Bạc Nhược U đỏ mặt, lắc đầu kiên quyết: "Không, , ..."
Hai xa cách mấy ngày, tâm tình Bạc Nhược U định hơn , nhưng ngờ gặp , Hoắc Nguy Lâu đưa nàng gặp Trưởng công chúa, khiến nàng tức khắc hoảng hồn.
Hoắc Nguy Lâu thấy nàng vẻ , mày kiếm nhíu : "Nàng mẫu trông như thế nào ?"
Bạc Nhược U tiếp tục lắc đầu, Hoắc Nguy Lâu càng nhíu chặt mày, môi mím , cũng gì thêm. Thấy y giữ im lặng, nàng càng cảm thấy căng thẳng, đáy lòng thấp thỏm uất ức, sắc hồng mặt dần biến mất, bỗng giận dỗi:
"Hầu gia, thế nào để ngài hiểu? Ngài dẫn đến gặp Trưởng công chúa, chắc chắn ngài sẽ nghĩ rằng tâm tư của Hầu gia dành cho kiên định. Rồi đó sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện nữa. Ta..."
"Tâm tư của với nàng vốn kiên định." Ánh mắt phượng của Hoắc Nguy Lâu trở nên thâm trầm. "Nàng vẫn tin?"
Tim Bạc Nhược U đập thình thịch, nàng lí nhí đáp: "Tin... tin. Hầu gia, chuyện nam nữ, quan trọng là hai bên đều cam tâm tình nguyện. Dù ngài rõ tâm ý của , nhưng để ý xem đồng ý . Ngài còn từng hỏi , công khai. Làm lý như ? Huống hồ... ở mặt ngài khó giữ vững bản , nếu gặp Trưởng công chúa, chẳng càng khó khăn hơn ?"
Hoắc Nguy Lâu hiểu, giọng trầm xuống: "Không như nàng nghĩ ."
Vẻ mặt Bạc Nhược U thoáng đau khổ, tiếp tục lắc đầu: "Dù , vẫn . Hầu gia thể cứ tự quyết định hết thảy, thì ngài đặt ở ?"
Nàng giãy giụa mạnh mẽ, Hoắc Nguy Lâu đành buông tay. Nhìn tay đỏ rực vì y nắm, nàng nhẹ nhàng xoa bóp, Hoắc Nguy Lâu nàng một lát chợt hỏi:
"Nàng việc cần cả hai bên tình nguyện. Vậy còn nàng? Lòng nàng, nhưng trong lòng nàng ?"
Lời khiến Bạc Nhược U thẹn giận. Nàng y, thấy ánh mắt y chân thành u ám. Trong lòng bỗng dưng rối loạn, nàng hít sâu, hai má đỏ bừng, mặt .
"Hầu gia hỏi , sẽ đáp thật lòng. Mong ngài đừng trách tội ."
Nghe , đáy lòng Hoắc Nguy Lâu chút căng thẳng, nhưng mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên: "Nàng ."
Bạc Nhược U thẳng sống lưng, ánh mắt kiên định: "Trong lòng ... cũng Hầu gia..."
Nói đến đây, nàng thấy hổ, giọng phần yếu ớt. Đôi mắt Hoắc Nguy Lâu thoáng sáng lên, nhưng nàng tiếp lời ngay:
"Hầu gia quyền cao chức trọng, dáng vẻ tuấn tú. Những tháng qua, hiểu ngài là tu nghiêm cẩn. Ta kính Hầu gia, cũng phần sợ Hầu gia. Bây giờ là... ngưỡng mộ, cũng quá đáng. đời , nam nữ ngưỡng mộ lẫn nhất thiết thành hôn ?"
"Ngài xưa nay quen hành động quyết đoán, đối với cũng , nhưng đó điều mong . Nếu thành với Hầu gia, sẽ tuân theo lệnh ngài, bên ngoài thể mà nghĩ vinh hoa vô hạn, nhưng thực chất khác gì một tì . Ta khao khát vinh hoa phú quý, cũng dựa dẫm Hầu gia như ."
Nói xong, nàng mới nhận lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu càng lúc càng sâu thẳm. Nàng cảm thấy bất an, lùi nửa bước tiếp:
"Hơn nữa, qua tam môi lục sính, Hầu gia đến gặp Trưởng công chúa, là trái lễ nghĩa. Cách ngài khiến nghĩ rằng, Hầu gia thật lòng coi trọng , mà chỉ xem là thể tùy ý điều khiển. Vậy nào khác gì những chuyên mê hoặc chủ nhân, chỉ là khiến ngài mắt hơn và thể giúp ngài việc."
Gương mặt nàng lúc hồng lúc trắng, hổ thấp thỏm. Hoắc Nguy Lâu nhiều hành xử như khiến nàng thật sự khó chống đỡ. Thấy y im lặng, nàng c.ắ.n răng : "Ta thể lỡ lời, nếu điều khiến Hầu gia vui, sẽ rời khỏi phủ, dám xuất hiện mặt ngài nữa."
Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu thâm trầm nàng, lời nào. Sự im lặng của y càng khiến nàng cảm thấy áp lực, trái tim đập nhanh, hành lễ rời . khi sượt qua y, Hoắc Nguy Lâu giữ lấy tay nàng.
Bạc Nhược U cảm thấy căng thẳng. lúc đó, Hoắc Nguy Lâu thở dài:
"Thôi."
Hoắc Nguy Lâu xoay Bạc Nhược U, ánh mắt sâu thẳm:
"Lễ pháp thứ bận lòng, cũng từng coi nàng là thể tùy ý sai khiến. Trong lòng nàng định, nên mới nàng định liệu, như thế sẽ tránh nhiều rườm rà. Ta trong lòng nàng thể , hà cớ gì để những điều vụn vặt cản trở? Gọn gàng dứt khoát, nàng giao phó đời cho , nhất định sẽ phụ nàng."
Nghe , mặt Bạc Nhược U đỏ bừng như lửa, trong lòng chút tức giận khỏi xúc động. Nàng nhịn nghĩ y thật sự hành xử khác thường:
"Hầu gia xem chuyện ... giống như công thành đoạt đất ? Cứ mưu hành , nghĩ chỉ trong thời gian ngắn là thể nắm chắc thắng lợi?"
Hoắc Nguy Lâu gì, chỉ nàng, giọng điềm tĩnh:
"Tuy rằng hẳn như , nhưng cũng khác gì mấy. Công thành đoạt đất thể phái do thám, nhưng hôm nay, tâm tư nàng thể đoán rõ ràng. Ta thúc ép nàng, nhưng nàng khác biệt quá nhiều so với dự liệu của ."
Đời Bạc Nhược U từng đối diện với tình cảnh khó xử như bây giờ. Hoắc Nguy Lâu thế nào là hàm súc, còn nàng thì từ nhỏ cẩn trọng, tuân thủ lễ giáo:
"Hầu gia, công thành đoạt đất thể dùng binh pháp, nhưng chuyện nam nữ thể chỉ dựa binh pháp mà . Làm ngài thể yêu cầu giao phó cả đời cho ngài? Làm chắc ngài sẽ phụ ? Nếu hiểu rõ Hầu gia, chắc hẳn nghĩ ngài cũng giống như hạng chỉ dùng lời đường mật."
Nói xong, nàng bất đắc dĩ hạ giọng: "Nếu ai những lời mà đều tin tưởng, thì cũng quá dễ lừa."
Hoắc Nguy Lâu nàng chăm chú, bỗng nhiên khẽ: "Ta khiến nàng tín nhiệm đến thế ?"
Bạc Nhược U uất ức: "Không tin Hầu gia, chỉ là... là nữ tử đàng hoàng, nhưng Hầu gia đối đãi nghiêm túc với . Ta hiểu vì Hầu gia khăng khăng cho rằng sẽ giao phó cả đời. Cách nghĩ của giống Hầu gia."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-an-truy-tung/chuong-91.html.]
Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu trở nên thâm trầm: "Sao chắc chắn ? Chẳng lẽ hiểu nàng? Chính vì hiểu nên mới hạ quyết tâm. Đó là một ý nghĩ bồng bột, mà là vì lòng nàng, cũng hiểu lòng . Một khi quyết định, Thần Phật cũng cản ."
Bạc Nhược U đến đây, khỏi lộ vẻ kinh sợ. Hoắc Nguy Lâu về giường xuống, lắc đầu : "Thôi, nàng , nữa. Lại đây, trò chuyện cùng ."
Bạc Nhược U xoay y, đáy lòng vẫn thấp thỏm. Hoắc Nguy Lâu chút đau đầu, đưa tay xoa nhẹ mi tâm: "Nàng sợ đến thế ? Ta việc đơn giản gọn gàng, nhưng khi nào thật sự ép buộc nàng ?"
Nhìn kỹ y, thấy y vẻ tức giận, Bạc Nhược U mới thở phào. Những lời kìm nén trong lòng bấy lâu nay , giờ đây nàng cảm thấy thoải mái hơn, lòng nhẹ nhõm, bước tới hai bước, nhỏ giọng: "Thành là chuyện cả đời, thể qua loa ?"
Hoắc Nguy Lâu nhạt: "Chẳng lẽ hiểu?"
Bạc Nhược U chịu lép vế, giọng dịu nhẹ nhưng đầy kiên quyết: "Nếu hiểu, thì Hầu gia càng nên thận trọng hơn. Ngài... vội vàng."
"Ta thận trọng từ lâu." Hoắc Nguy Lâu đáp, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng đáy lòng đầy phiền muộn. Bạc Nhược U rõ ràng rằng, nàng chỉ chút ngưỡng mộ y, nhưng hề ý thành . Đối với nàng, lòng tin dành cho y cũng trọn vẹn.
Nói một cách đơn giản, nàng hề lòng về y như thế. Hoắc Nguy Lâu từng gặp trở ngại nào như . Tưởng rằng chuyện nắm chắc, giờ nàng phản bác rõ ràng, khiến y cảm thấy khó chịu còn hơn cả khi gặp công vụ khó khăn.
Nghĩ , y bỗng nhớ đến chuyến của nàng hôm nay, liền : "Về , đừng nên nhiều lời với Lâm Chiêu."
Bạc Nhược U kinh ngạc, ngờ đột nhiên nhắc đến Lâm Chiêu: "Ta... Ta từng nhiều với . Hôm nay nhiệt tình giúp Ngô bộ đầu điều tra, chỉ vài câu."
Vẻ mặt Hoắc Nguy Lâu đầy bất mãn: "Nàng còn với thêm vài câu nữa ?"
Bạc Nhược U chút ngạc nhiên: "Dĩ nhiên là ."
Hoắc Nguy Lâu nghĩ đến việc bản để ý đến cả Lâm Chiêu, lòng càng thêm phiền muộn. Bạc Nhược U dường như vẫn nhận sự bực bội trong y, chỉ y với ánh mắt ngập ngừng, dè dặt.
Huyệt thái dương của Hoắc Nguy Lâu giật thình thịch, y nhíu mày, nàng chằm chằm bỗng nhiên xuống tựa gối: "Lại đây xoa bóp cho ."
Bạc Nhược U ngập ngừng tiến lên. Trước nàng cũng thường việc cho y, nhưng thấy tay chân chút gò bó. Khi còn do dự, Hoắc Nguy Lâu c.ắ.n răng :
"Nàng giận ?"
Nghe y với giọng điệu phần yếu đuối, nàng bật , tiến tới nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho y. Đầu ngón tay từ từ phát lực, động tác ôn nhu cẩn thận khiến Hoắc Nguy Lâu thoải mái thở một .
Y nhắm mắt, Bạc Nhược U khuôn mặt y, thấy vẻ phiền muộn hiếm khi lộ , khóe môi nàng khẽ cong lên. Lúc , như cảm nhận thở của nàng khác thường, Hoắc Nguy Lâu mở mắt thấy nàng mỉm . Không tin mắt , y dậy, nhưng Bạc Nhược U nhẹ nhàng ấn y xuống:
"Hầu gia, đừng cử động."
Chút sức lực của nàng chẳng đáng gì, nhưng Hoắc Nguy Lâu vẫn cử động, chỉ nàng chăm chú. Đầu ngón tay nàng di chuyển tới giữa mi tâm y, nhẹ nhàng vuốt thẳng nếp nhăn: "Hầu gia chuyến mệt mỏi, đừng phiền não vì những chuyện nữa. Nếu , thật là của ."
Hoắc Nguy Lâu nhắm mắt , vẫn cố chấp hừ một tiếng. Bạc Nhược U xoa bóp dịu giọng : "Không tin Hầu gia, chỉ là... đời hiếm ai tâm tính mạnh mẽ như Hầu gia. Ngài quyền cao chức trọng, ai thể ép buộc ngài. Ngài rõ gì, và khi , thì lễ pháp quy củ cũng ngăn ngài. Thần Phật cũng khó cản nổi ngài. như . Ta chỉ là một nữ tử bình thường giữa muôn vàn , thể tùy tiện hành xử giống Hầu gia?"
Giọng nàng nhẹ nhàng, chậm rãi, khiến Hoắc Nguy Lâu tai chỉ cảm thấy như cơn gió xuân mơn man lướt qua. Bạc Nhược U tiếp tục :
"Hầu gia rằng ngài hiểu , hẳn ngài cũng thể vô tư, đắn đo giống như ngài. Chuyện chung đại sự, Hầu gia nên ép buộc ."
Hoắc Nguy Lâu gì, nhưng vẫn chăm chú lắng , vẻ bất mãn. Bạc Nhược U xong, chỉ tiếp tục giúp y xoa bóp cẩn thận. Chẳng mấy chốc, nàng thể cảm nhận rõ ràng rằng cả Hoắc Nguy Lâu dần thả lỏng, thở của y trở nên đều đặn và nhẹ nhàng hơn. Đáy lòng nàng khẽ nhộn nhạo, liền nhẹ nhàng gọi:
"Hầu gia?"
Gọi một tiếng nhưng y hề nhúc nhích, ngay cả nét mặt cũng đổi. Bạc Nhược U khẽ dừng tay, ngoài cửa sổ, thấy trời nhá nhem tối. Không quấy rầy Hoắc Nguy Lâu, nàng đang định rời thì chợt nhận y thứ gì đắp lên . Nhìn thấy một chiếc áo khoác treo tường, nàng rón rén gần.
Cầm áo khoác tay, nàng bước tới gần giường mà lòng ngập ngừng. Lần , nàng lòng đắp áo lên cho y nhưng y tỉnh giấc, suýt chút nữa nguy hiểm đến tính mạng . Nghĩ đến đêm đó, nàng vẫn còn thấy kinh hãi. một lúc do dự, nàng khẽ nghiêng , cẩn thận đắp áo khoác lên y, sẵn sàng lùi nếu y tỉnh dậy. Tuy nhiên, Hoắc Nguy Lâu vẫn say ngủ, khiến nàng cũng thấy yên lòng, nhẹ nhõm rời khỏi thư phòng.
Bên ngoài, đèn thắp sáng. Phúc công công canh giữ ở ngoài cửa, thấy nàng liền tiến đến chào đón.
"Công công, Hầu gia ngủ. Nếu chuyện gì gấp, hãy để ngài nghỉ thêm một lát."
Phúc công công trong, ngạc nhiên : "Hầu gia quả thật là mệt mỏi, nhưng ngài vốn khó ngủ, mà cô ở đây, ngài an tâm đến thế."
Chuyện thực sự dài dòng, Bạc Nhược U chỉ mà đáp, xin cáo từ. Phúc công công tiễn nàng đến cửa phủ, theo nàng lên xe ngựa rời mới thư phòng. Thấy bên trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều của Hoắc Nguy Lâu, ông mới nhẹ nhàng khép cửa, bảo hầu canh gác cũng ngủ bù.
Về đến nhà, trời tối đen. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, Lương thẩm đang dọn bữa tối lên chính sảnh. Bạc Nhược U cùng Trình Uẩn Chi dùng bữa, đến lúc uống , Trình Uẩn Chi mới hỏi:
"Tiểu Nhược, ngày mai con cần đến nha môn ?"
Bạc Nhược U suy nghĩ đáp: "Chắc là việc gì gấp. Nghĩa phụ bái phỏng bạn cũ ạ?"
Trình Uẩn Chi mỉm gật đầu: " thế. Vậy sáng mai con hãy theo một chuyến."
Bạc Nhược U đồng ý ngay, hỏi rõ bạn cũ là ai. Sau khi trở về phòng tắm rửa, xuống, nàng mới nhớ những lời Hoắc Nguy Lâu lúc tối, trong lòng chút xúc động. Trên đời , chỉ lời ngon ngọt thì nhiều, nhưng Hoắc Nguy Lâu tuyệt đối trong đó. Người như y, một nữ tử, chắc chắn cần dùng đến lời lẽ ngọt ngào.
Nàng kéo chăn che mặt, cảm thấy hai má nóng bừng. Nghĩ đến vẻ phiền muộn của Hoắc Nguy Lâu, nàng khẽ bật . Người gần nữ sắc, hiểu phong tình, đưa nàng gặp Trưởng công chúa, chẳng lẽ y thật sự tổ chức đại hôn cho nàng luôn ngày mai?
Không nhịn , nàng cuộn trong chăn, lòng ngập tràn một cảm giác khó tả, vui mừng hồi hộp. Lý trí khuyên nàng nên bình tĩnh, nhưng trái tim ngừng rộn ràng. Cứ thế, Bạc Nhược U suy nghĩ m.ô.n.g lung hồi lâu chìm giấc ngủ lúc nào .
Sáng hôm thức dậy, nàng thấy ngoài trời lất phất mưa xuân, sắc trời trở nên u ám. Trình Uẩn Chi bái phỏng bạn cũ nên chuẩn thứ chu đáo. Sau khi dùng điểm tâm, hai cha con mang theo bái cùng lễ vật, cùng lên xe ngựa. Xe ngựa từ Trường Hưng phường, rẽ qua ngự đạo hướng về phía Bắc trong thành, nhanh chóng tiến Trường Thọ phường. Phần lớn nơi đây là nơi ở của các quan to quý nhân. Bạc Nhược U vén rèm lên, ngắm cảnh dọc đường, trong lòng càng thêm tò mò.
"Nghĩa phụ, mà ngài bái phỏng là ai ?"
Trình Uẩn Chi bình tĩnh đáp: "Rất nhanh con sẽ thôi, đó con cũng gặp qua ."
Lời khiến Bạc Nhược U ngạc nhiên. Người nàng từng gặp cũng nhiều, khi hồi kinh chỉ mới ghé qua phủ Trung Cần Bá, còn chỉ là những ở nha môn. Chẳng lẽ là Tôn Chiêu?
Nàng đang thắc mắc thì xe ngựa bỗng vòng qua một đoạn, dừng một tòa phủ cao rộng. Nàng kịp kỹ hai chữ "Lâm phủ" tấm biển, thấy phía một chiếc xe ngựa quen thuộc đang đậu ở cổng. Đó chính là xe ngựa Hoắc Nguy Lâu thường dùng.
Cùng lúc đó, hai chiếc xe ngựa khác phóng nhanh đến, một thiếu niên từ xe bước xuống. Bạc Nhược U vén rèm lên , bất ngờ nhận đó chính là Bạc Dật Hiên mà nàng gặp ngày hôm qua.