Kỳ Án Truy Tung - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-10-29 14:33:30
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưa ngừng, nhưng bầu trời phía vẫn phủ một lớp mây xám nặng nề. Đến buổi chiều, sắc trời càng nhanh chóng u ám. Hai tên nha sai men theo bờ ruộng, hướng về sườn núi một đoạn, xuyên qua một khu rừng nhỏ, cuối cùng cũng đến khu nghĩa địa cổ của thôn.
Những bóng cây um tùm che kín cả bầu trời, phủ lên các ngôi mộ một màn tối tăm, khiến ánh sáng chẳng thể len lỏi. Hai nha sai siết chặt bội đao đeo bên hhắn, lòng khỏi dâng lên cảm giác thấp thỏm. Khi bước khu mộ, họ kinh ngạc phát hiện rằng những ngôi mộ đều hề bia. Không những chẳng thấy bia đá, ngay cả bia gỗ cũng . Chẳng cách nào xác định tên tuổi chủ nhân của các ngôi mộ .
Cả khu nghĩa địa chừng hơn hai mươi ngôi mộ, nhưng thấy dấu vết nào của việc tế bái chăm sóc. Cỏ dại mọc cao quá đầu gối, lan tràn khắp nơi. Các ngôi mộ cũng lớp cỏ che phủ, nếu cách xa một chút, thậm chí khó mà nhận đây là một khu nghĩa địa. Hai nha sai đầy hoang mang, đột nhiên một cơn gió núi thổi tới, cây cỏ trong rừng xào xạc phát âm thanh rợn . Sợ đến mức cả hai hẹn mà cùng đầu bỏ chạy, một mạch chạy về tới bờ ruộng. Đứng đó, họ vẫn hết sợ, vội vàng trấn tĩnh về tìm Ngô Tương.
Ngô Tương lúc dẫn đến phủ của nhị gia để điều tra. Thấy hai nha sai trở về với vẻ mặt tái nhợt, một lập tức than thở:
"Bộ đầu, chúng xem qua , nhưng các ngôi mộ đều văn bia. Ngay cả một tấm bia gỗ cũng chẳng thấy, tài nào chủ nhân các ngôi mộ là ai."
Người còn bổ sung:
"Cả khu mộ đều bia."
Ngô Tương , lòng bỗng dấy lên một luồng lạnh lẽo. Hắn xoay về phía Bạc Nhược U, thấy nàng đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Nhận ánh mắt của Ngô Tương, Bạc Nhược U , nhẹ giọng :
"Phong tục mai táng trong thôn phần lớn vẫn bảo thủ. Nơi cũng nghèo khó đến mức thể dựng nổi bia mộ. Vì , lẽ các văn bia ai đó cố ý phá hủy."
Bạc Nhược U vốn ở cửa chính của ngôi nhà, giờ đây bước thêm vài bước ngoài. Nàng đưa mắt ba dãy núi xung quanh, chậm rãi :
"Nơi là Hắc Thủy thôn, nhưng nếu ngày đầu tiên chúng tới đây, Trương bà bà rằng đây là Bạch Thủy thôn Xích Thủy thôn, chúng cũng sẽ tin. Dù thôn cách kinh thành xa, nhưng chỉ là một khe núi nhỏ với vài hộ gia đình, các tuyến đường giao thương quan trọng. Nếu họ chủ động đưa ngoài , chỉ e rằng vài năm trời cũng chẳng ai từ nơi khác tới đây."
Ngô Tương chăm chú nàng, trầm giọng hỏi:
"Ý của là..."
Bạc Nhược U hạ giọng:
"Ta nghĩ rằng, những từng sống ở đây rời mà là... mất tích. Còn những văn bia phá hủy các ngôi mộ hoang , chỉ sợ là do kẻ ai từng sống ở đây là ai."
Mấy nha sai xung quanh xong, ai nấy đều lộ vẻ lo lắng. Ngô Tương cũng gật đầu:
" là như . Nơi tách biệt với thế giới bên ngoài. Chỉ cần bọn họ tự dựng nên một vỏ bọc, chúng cũng khó mà phát hiện. tại bọn họ ai những từng sống ở đây là ai? Chẳng lẽ... nơi vốn Hắc Thủy thôn?"
Chờ Dương xong, khỏi rùng :
"Nếu đây Hắc Thủy thôn, chẳng lẽ... chẳng lẽ là thôn Cổ Chương mà chúng đang tìm kiếm?"
Ngô Tương nhíu mày suy tư, đáp ngay. Bạc Nhược U bên cạnh lên tiếng:
"thôn Cổ Chương ôn dịch tàn phá mười mấy năm . Chúng tìm t.h.i t.h.ể tóc và xương , theo đoán, chúng đều tồn tại hơn mười năm. ... lẽ đây thôn Cổ Chương."
Ngô Tương nàng chằm chằm. Bạc Nhược U tiếp tục:
"Năm đó, khi xảy ôn dịch, quan phủ cử tới thu dọn thi thể, xử lý dịch bệnh và giải quyết hậu quả. Có thể thấy, khi đó, nhiều nha sai thôn. Một nơi như thế sẽ dễ dàng đổi tên để che giấu tung tích. Vì , đây hẳn thôn Cổ Chương."
Ngô Tương gật đầu, :
" . Trương bà bà kể rằng khi dịch bệnh xảy , quan phủ sai tới thu gom thi thể. Nếu , nơi thể nào đổi tên một cách tùy tiện. chuyện vẫn cần tới huyện Thấm Thủy hỏi rõ mới ."
Hắn một lượt, định phái huyện Thấm Thủy ngay lập tức, nhưng do dự. Nhân thủ hiện tại nhiều, trong thôn vẫn còn nhiều phòng ốc khám xét xong. Nếu phái , còn càng thiếu. Mà trong thôn quá nhiều điều kỳ lạ, lo lắng xảy sự cố, nhất là khi Bạc Nhược U cũng đang theo cùng.
Nghĩ , Ngô Tương gạt bỏ ý định phái ngay, đó lệnh:
"Mau chóng khám xét cho xong. Việc đơn giản. Tìm đủ vật chứng, chúng thể bắt ."
Đám nha sai nhận lệnh, lập tức tản hành động. Mặt trời sắp lặn, ai nấy đều nhanh nhẹn hơn.
Bạc Nhược U tiếp tục quan sát, ngắm những căn nhà mặt. Thấy vẻ mặt nàng trầm tư, Ngô Tương hỏi:
"Muội nghĩ điều gì ? Lão Ngô bộ đầu nhiều năm, điều tra phá án cũng kinh nghiệm. đôi khi, gặp những chuyện phức tạp, cẩu thả. Nếu nghĩ gì, cứ thẳng."
Bạc Nhược U quan sát kỹ một lát, khẽ thở dài :
" là điều bất thường, ngôi làng nào cũng thể chuyện tất cả các gia đình cùng khu vực đều chuyển cùng lúc thế . Mà giờ phát hiện xương trong hầm ngầm, theo suy đoán của , lẽ chủ nhân của mấy ngôi nhà là tự ý rời , mà thể gặp bất trắc."
Ngô Tương nhíu mày, giọng trở nên trầm ngâm:
"Nếu quả thật là ... thì đây là bốn, năm gia đình."
Mỗi nhà ít nhất cũng vài , tổng cộng khi đến hơn chục nhân khẩu. Vậy mà hiện tại chỉ tìm mấy mẩu xương, nếu thực sự là họ sát hại, thì đây quả là chuyện đáng sợ.
Bạc Nhược U :
"Vậy ít nhất một đến hai hộ mưu hại, mà phần mộ xóa bia văn, liệu là phần mộ tổ tiên của mấy hộ ?"
Nàng nhíu mày,
"Trong thôn hiện giờ hai họ Trương – Ngô. Ta ở chung một thôn lấy cùng một họ như đa đều vô cùng đồng lòng. Mà nếu trong thôn dòng họ khác biệt, thì sẽ sinh nội đấu."
Ngô Tương :
"Ý của là, mấy gia đình biến mất , thể là bởi vì nội đấu trong thôn mà g.i.ế.c?"
Bạc Nhược U gật đầu:
"Đây là một loại khả năng, bởi vì đồ trong nhà bọn họ xuất hiện ở trong nhà khác. Ta đoán lẽ khi nội đấu, c.h.ế.t, những khác mới bắt đầu phân chia của cải trong mấy nhà ."
Ngô Tương nhớ tới điều gì, chợt :
"Muội lý. Vụ án như gặp qua, cùng thôn nhưng cùng dòng họ đ.á.n.h , đó xảy vụ án liên quan mạng . nếu như , lòng bọn họ ác độc, sát hại trong mấy nhà , cũng thật sự quá mức tàn nhẫn."
Ngô Tương về phía những phương hướng khác:
"Huynh Ngô gia cùng Trương gia xem đều là đàng hoàng. Còn đôi lão phu thê , cả việc sống tiếp cũng khó khăn, thêm nhà Trương bà bà cùng nhà Ngô bà bà ở sườn núi, bọn họ thể ngoan độc đến mức như ?"
Huynh Ngô gia một thì bệnh, ca ca thì khuôn mặt đôn hậu, đôi lão phu thê thì bà lão bệnh liệt giường, ông lão thì cụt một tay, Trương gia cũng thật thà chất phác, còn chủ động giúp bọn họ đào đường. Mặc kệ thế nào, đều là một vài thuần phác lương thiện trong thôn, mà bọn họ cũng hạng nhà để ở, vì tranh cái gì mà đến mức tàn sát cả nhà khác?
Bạc Nhược U nghĩ như , cũng thấy loại suy đoán quá mức tàn nhẫn, nàng cau đôi mày thanh tú :
"Nếu bởi vì phát sinh nội đấu mà sát , vì vặn chỉ mấy gia đình mất tích?"
Ngô Tương nắm chặt bội đao bên eo, càng lúc càng cảm thấy thôn nhỏ trong ngọn núi chỉ sương mù dày đặc, mà còn mang chút khí hung sát. Hắn trầm giọng :
"Còn c.h.ế.t mấy , mắt còn tìm mấy bộ hài cốt còn dư mới . Sáng sớm xuống hầm, chỉ sợ là vì lấy hài cốt. Bởi vì thấy sáng sớm cửa một chuyến, lúc loanh quanh trong thôn tới từng gian nhà ở chỗ ."
Bạc Nhược U gật đầu:
"Hài cốt mang , chắc chắn sẽ đặt ở một nơi thỏa nào đó. Tuy rằng chỉ còn hài cốt, nhưng một hài cốt của nam tử trưởng thành cũng dễ che giấu. Nếu như năm đó hại chỉ một, hẳn là còn nhiều hài cốt hơn nữa giấu ở một chỗ nào đó trong thôn, cũng dễ tìm ."
Thôn tuy lớn, nhưng xung quanh nhiều đồng ruộng, hồ nước, núi rừng. Chỉ riêng ba mặt núi , nếu giấu xác, thì thể chôn giấu bao nhiêu xác c.h.ế.t. Nếu đào một tấc một tấc, chỉ sợ đào mấy tháng cũng tìm .
Ngô Tương chút đau đầu:
"Vụ án trong núi là khó giải quyết ở điểm , hoang vắng, giấu thứ gì cũng dễ dàng."
Bạc Nhược U :
"Không nhất định là chôn ở một nơi . Xác c.h.ế.t trong hầm chính là bằng chứng nhất. Năm đó khi g.i.ế.c , vốn thể mang t.h.i t.h.ể chôn ở núi, nhưng hung thủ lựa chọn để t.h.i t.h.ể trong hầm. Điều chứng minh hung thủ cũng liệu tới là sẽ đến tận trong nhà cẩn thận tìm kiếm, là loại thái độ sợ hãi, cũng từng cân nhắc vẹn . Nếu như thế, đối với những t.h.i t.h.ể khác, đa phần cũng sẽ xử trí như thế."
Ngô Tương thở dài:
"Chỉ là mắt phận của c.h.ế.t, cũng khó mà suy đoán hung thủ là ai. Hiềm nghi lớn nhất là Trương gia loại trừ, hiện tại cũng phương hướng nào thể tìm ."
Bạc Nhược U cũng chút bất đắc dĩ thở dài, nàng xoay chỗ mấy gian nhà trống . Không lâu , các nha sai nối đuôi mà , nhưng mà cũng phát hiện nào.
Ngô Tương quyết định thật nhanh:
"Đi nhà tiếp theo."
Gian nhà trống từ xuống tổng cộng bao nhiêu, một nhà trong đó một nửa nóc nhà sụp xuống, bỏ từ lâu. Ngô Tương mang tra xét một vòng, thấy bức tường trong nhà cũng sụp một nửa, cỏ dại che đậy, thế là tới một nhà cuối cùng.
Vị trí của nông gia là chỗ thấp nhất, tuy rằng mưa tạnh hơn nửa ngày, nhưng nước đọng trong nhà vẫn rút xuống. Ngô Tương mang theo nha sai giẫm lên nước , cảnh tượng thấy vẫn là một bộ cửa sổ đổ nát.
Các nha sai đội luôn tro bụi mạng nhện , lâu lắm, một nha sai trong phòng kêu lên một tiếng:
"Bộ đầu, phát hiện!"
Ngô Tương lập tức xoay phòng. Bên trong căn phòng, liếc thấy một khung giường tan nát, một đống sợi vải bẩn giống như màn che chất đống mặt đất. Ngô Tương tới, nha sai chỉ khung giường tan nát mặt đất :
"Bộ đầu xem , phía là vết đao?"
Tấm gỗ khung giường thấy tăm , chỉ khung giường chân gỗ cùng bốn cây cột giường ngang dọc tứ tung ngã mặt đất. Nơi khá ẩm ướt, cọc gỗ ẩm ướt nghiêm trọng, ngược mới sâu mọt gặm cắn. Mà ở cùng cột giường, Ngô Tương liếc thấy hết sức rõ ràng mấy vết đao. Phân biệt vết thương t.h.i t.h.ể thì am hiểu, nhưng phân biệt vết c.h.é.m cọc gỗ thì hết sức lợi hại.
" là vết đao ——"
Cọc gỗ vẫn mục nát, vết đao cũ ánh mặt trời chiếu rọi, Ngô Tương rút bội đao , ấn so sánh một phen, càng thêm xác định:
"Lại còn là lưỡi của một thanh trường đao khá sắc bén, chỉ là vết đao c.h.é.m đồng đều, hẳn là do binh khí mài vô cùng tinh xảo."
Hàng lông mày như ngọn núi của nhíu một cái:
"Có thể là công cụ nhà nông, tỷ như d.a.o bửa củi."
Khung giường chính là do gỗ cây hoa thành, vốn màu trắng sữa ngả vàng, quanh năm bỏ cho phía mọc đầy nấm mốc, màu sắc lớp vỏ bên ngoài cũng biến thành màu vàng sẫm. Ngô Tương cẩn thận quan sát thêm mấy vết đao , nhanh phát hiện một đống sợi hình như sợi tóc ngang dọc tứ tung bên cọc gỗ. Hắn vội vàng bảo nha sai mời Bạc Nhược U .
Đến khi Bạc Nhược U cửa, Ngô Tương mới :
"Tiểu Bạc, tới xem, khung giường nhiều vết đao, còn một vài sợi tóc rơi ở góc tường, xem, đây là tóc ?"
Sợi tóc chỉ dài ba, năm tấc, chạm là đứt tương tự như lúc , là rơi rụng mặt đất nhiều năm, mất tính dai. Bạc Nhược U kiểm tra xong, gật đầu:
"Là tóc ."
Sắc mặt Ngô Tương chìm xuống, chỉ cọc gỗ đất :
"Đây là khung giường rớt , phía phát hiện mấy vết đao, đếm tổng cộng 12 chỗ, phần nhiều tập trung ở chỗ cây cột, còn hai nơi ở đầu giường và cắt ngang khung. Dấu vết lưu cho thấy lưỡi d.a.o sắc bén, nhưng đao hẳn là chút thô ráp, mà vết đao vô cùng rộng. Dù lưỡi d.a.o cũng hẳn kém, lẽ là một thanh trường đao. Ta đoán thể là đao bửa củi mà nông gia dùng."
Nói xong Ngô Tương sợ Bạc Nhược U hiểu, tiếp:
"Đây là gia cụ bằng gỗ cây hoa. Gỗ cây hoa tinh tế mềm mại, vết cắt bình thường khá bóng loáng, nhưng nếu như thợ dùng đao cụ bào đủ bằng phẳng, sẽ dễ dàng lưu vết sướt phía đó."
Trên mặt Bạc Nhược U lộ vẻ bừng tỉnh, xổm xuống kiểm tra xem xét:
"Trên khung giường nhiều vết đao như ——"
Ngô Tương chuyển mắt gian nhà một vòng, tro bụi mặt đất trong phòng dày hơn cả tấc, cửa sổ cũng mục nát lọt gió, bốn phía là mạng nhện chằng chịt, đất cũng nhiều đống đồ lộn xộn. Ngoại trừ khung giường, còn một cái ghế dựa thiếu mất một chân, mà những vật dụng khác thì giống với mấy gian nhà là thấy bóng dáng cả. Ngô Tương :
"Nơi vô cùng khả năng phát sinh tranh chấp. Lưỡi đao là để c.h.é.m đứt cọc gỗ, mà là c.h.é.m . Bởi mới một đao hạ xuống, cọc gỗ còn đứt ngừng . Tuyệt đối khả năng là c.h.é.m cọc gỗ để củi đốt lửa hoặc công dụng đặc biệt gì."
Thôn trong núi thiếu chút củi lửa , mà khung giường cái bàn đều mục nát, tựa hồ cũng lười sửa , thế là dứt khoát vứt bỏ ở đây. Những thứ còn nguyên thì đều mang , Bạc Nhược U quan sát một hồi thấy rõ ràng, phàm là thể bỏ trong nhà, đều là đồ vật rách nát bỏ . Mà xương , tóc , còn vết đao lưu trong trận tranh chấp , càng ngày càng khiến nàng khẳng định suy đoán trong lòng:
"Nơi nếu phát sinh c.h.é.m g.i.ế.c, chủ nhân của ngôi nhà hơn phân nửa sát hại. Người hẳn là lúc đ.á.n.h c.h.é.m trúng, chừng còn vết máu. Chỉ là nhiều năm như , vết m.á.u sớm che phủ trừ khử, khó mà tìm thấy."
Trong phòng quá mức ẩm thấp, đừng là vết máu, dù là vết xước đất đều nấm mốc bám khó bề phân biệt. Ngô Tương :
"Không , dấu vết của lưỡi đao cũng đủ . Đao thể sử dụng lưu dấu vết sâu như , tất nhiên là sức lực lớn. Dựa theo thời gian hơn mười năm mà suy tính, Trương gia, đại ca Ngô gia, còn nhi tử nhà Trương bà bà, thậm chí là ông lão cụt một tay cũng khả năng."
Dừng một chút, Ngô Tương :
"Trương bà bà trong mấy nhà là bởi vì con cái trong nhà tiền đồ mới chuyển , căn bản là đang dối. Bởi , chúng cũng cần suy đoán thêm nữa. Ngoài , việc mà Trương bà bà che giấu, chỉ sợ những khác trong thôn cũng đều một ít. Chuyện khả năng chỉ một hoặc hai hại. Nếu đúng như , thì của mấy nhà mất tích đều vấn đề. Đó là kết quả mà tất cả những khác liên hợp , bọn họ cũng thể tin nữa."
Hơn mười năm , những trong thôn , nữ tử thì , nhưng nam tử cũng thể coi là thanh niên trai tráng. Đại ca Ngô gia cùng hai Trương gia cũng chừng mười mấy, hai mươi tuổi, chính là lúc thủ linh hoạt cùng sức lực. Nếu bọn họ việc ác, cũng khả năng. Chỉ là Ngô Tương vẫn cứ nghĩ nguyên nhân khiến cho những liên hợp ác là cái gì. Thật là tranh chấp giữa các dòng họ?
Lúc sắc trời bên ngoài là một mảnh u ám nặng nề, là trời sắp tối. Nghĩ đến tối nay còn ngủ ở nhà Trương bà bà, Ngô Tương định thần :
"Tối nay trong nhà Trương bà bà, vẫn là dùng lý do cầu phương pháp tế thần như . Ngoài cái đó cần thêm, càng cẩn thận tìm kiếm trong nhà Trương bà bà, xem những manh mối khác , đặc biệt là y phục cùng vật dụng của nữ tử mà Tiểu Bạc thấy trong ngày đầu tiên."
Điểm đáng ngờ càng ngày càng nhiều. Xuất hiện xương , tóc chính là vật chứng đại diện cho vụ án liên quan đến mạng . Ngô Tương coi trong thôn thành đối tượng hiềm nghi, bởi càng thêm cẩn thận cảnh giác. Một đám nha sai đáp , Bạc Nhược U cũng tán thành. Đoàn tìm kiếm thêm một lúc trong gian nhà bỏ trống, mới rời khỏi nơi trở về nhà Trương bà bà.
Ngô Tương mặc dù bứt dây động rừng, nhưng trong thôn cũng chỉ lớn như . Nhất cử nhất động của bọn họ khi đường, tựa hồ cũng trong giám thị của trong thôn. Đến khi trở trong nhà Trương bà bà, sắc mặt của bà còn tự nhiên như lúc mới tới hôm .
Ngô Tương vẫn cứ lơ đễnh mà :
"Bà bà, trong thôn chút quái lạ."
Vẻ mặt Trương bà bà khẽ biến đổi, đôi mắt bởi vì tuổi tác hõm xuống, chút đề phòng về phía Ngô Tương. Ngô Tương tiếp tục :
"Trừ nhà của bà tôn tử , những gia đình khác cũng con cái, thậm chí còn hề thành . Điều cũng quá kỳ quái. Trước mắt thì , nhưng qua mấy năm, đôi lão phu thê ở phía Đông chỉ sợ cơm canh cũng ăn nổi. Những nhà khác khi về già, thì thế nào để dưỡng lão cho ?"
Trương bà bà nghĩ tới Ngô Tương hỏi vấn đề , bà thở phào nhẹ nhõm, miệng thì :
"Khó lắm. Chỗ chúng vốn ít trẻ tuổi bên ngoài. Cô nương trong thôn cũng chỉ một hai như , vì thế bọn họ mới cưới vợ."
Ngô Tương nở nụ :
"May là hài tử nhà bà ngoài tìm kế sinh nhai. Vì thế tức phụ của nhi tử nhà bà là ngoài thôn?"
Trương bà bà gật đầu:
" , là ngoài thôn, cũng là hài tử khổ. Vốn nhiều bệnh, khi gả tới sinh Du Nhi thì thể ngày càng yếu, bởi bệnh qua đời từ sớm."
Trương bà bà xong liếc mắt sắc trời bên ngoài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-an-truy-tung/chuong-99.html.]
"Trời sắp tối , các ngươi ở thêm một đêm, cần lão bà tử chuẩn cơm canh cho các ngươi?"
Ngô Tương vốn cần, nhưng thấy Trương bà bà mang theo ánh mắt mong đợi, gật đầu một cái:
"Cũng , phiền ma ma, cứ tùy tiện chút cơm canh ăn tạm , tiền bạc chúng sẽ trả đủ."
Trương bà bà kéo kéo môi:
"Được, lão bà tử cơm đây."
Trương bà bà kéo Trương Du tiến nhà bếp. Tối nay cơm canh cho nhiều , một bà bận bận . Trương Du chút buồn chán, bao lâu, bé xổm ở cửa phòng bếp, cầm nhánh củi đ.â.m lên lớp bùn vàng mặt đất mà chơi. Lúc Bạc Nhược U thấy tình cảnh . Nàng xoay phòng, chốc lát vẫy vẫy tay với Trương Du. Trương Du nàng trong chớp mắt, dậy về phía nàng.
Bạc Nhược U cho bé thêm hai khối điểm tâm. Trương Du thấy khiến hai mắt sáng ngời lên, vỗ vỗ tay nhận lấy điểm tâm, bắt đầu c.ắ.n từng miếng nhỏ cho miệng. Bạc Nhược U kéo bé cùng lên ghế gỗ đặt ở cửa, Trương Du thấy thế càng buông lỏng hơn.
Hai khối điểm tâm cũng nhiều, Trương Du nhanh ăn hết . Bạc Nhược U bé:
"Còn ăn ?"
Hai mắt Trương Du sáng lấp lánh, chần chờ trong nháy mắt gật đầu một cái.
Bạc Nhược U nở nụ , dậy phòng, nhanh cầm một cái hộp đựng đồ ăn . Trong hộp đựng đầy điểm tâm, nàng trực tiếp đưa cho Trương Du:
"Tự cầm ăn ."
Tựa hồ nghĩ tới Bạc Nhược U đối đãi với như , Trương Du ngẩn mới nhận lấy hộp điểm tâm. Bé lấy một khối bánh hạt dẻ, bắt đầu cẩn thận từng chút một mà ăn miệng. Màn đêm bao phủ xuống, ngoài cửa chỉ ánh đèn lờ mờ bên trong nhà chính chiếu một điểm sáng nhàn nhạt. Bạc Nhược U ghế gỗ quan sát Trương Du, mặt mày dịu dàng, vẫn hỏi nhiều thêm cái gì.
Không lâu lắm, Trương bà bà phát hiện thấy bé , ở cửa kêu lên một tiếng. Trương Du đột nhiên dậy, ôm hộp điểm tâm . Bạc Nhược U nở nụ :
"Cầm theo ăn ."
Khuôn mặt nhỏ của Trương Du nhăn , chần chờ trong chốc lát, lúc mới cẩn thận từng chút một mà ôm hộp điểm tâm trong n.g.ự.c về hướng nhà bếp.
Bạc Nhược U bé rời mới xoay phòng. Trong sương phòng, khuôn mặt mấy Ngô Tương đều là mây đen, tất cả đều đang vì vụ án hôm nay mà ưu phiền. Bạc Nhược U cũng việc khó giải quyết, trong một lúc cũng khuyên giải thể nào. Chốc lát , Trương bà bà xong bánh canh, bắt đầu bên trong nhà chính. Ngô Tương thuận tiện kêu dùng cơm.
Hắn vốn định dùng cơm canh nhà Trương bà bà, nhưng hôm nay là ngày thứ hai, lương khô còn. Quan trọng hơn là, Trương bà bà tựa hồ hết sức chủ động cơm cho bọn họ, thế là Ngô Tương dứt khoát thuận theo ý bà.
Bánh canh đặt bàn, cũng chỉ là một bữa cơm canh ở nông gia tầm thường. Ngô Tương bưng một bát, chỉ thấy Trương bà bà ở một bên với sắc mặt bình tĩnh. Như , ngược yên lòng. Hắn bên ngoài nhiều năm, mặc dù am hiểu y thuật, nhưng cũng nhiều kiến thức về mê d.ư.ợ.c mê hương. Hắn ngửi mùi một cái, khi phát hiện gì khác thường, mới tán dương hai câu bắt đầu ăn.
Những khác thấy thế cũng dùng theo. Chu Lương bưng một bát sương phòng cho Bạc Nhược U. Bạc Nhược U hiểu d.ư.ợ.c lý, thấy bên trong bánh canh xác thực gì khác thường mới yên lòng. Dùng xong cơm tối, Trương bà bà mang theo Trương Du ngủ. Đám Bạc Nhược U cũng mệt mỏi cả một ngày, cũng lo nhiều như , ở trong sương phòng vật vã ngang dọc tứ tung.
Bạc Nhược U chút quen, dựa góc tường qua một lát cũng ngủ . Cứ thế mơ mơ màng màng cho đến nửa đêm, nàng chợt cửa phòng vang lên một tiếng động nhẹ. Nàng vốn khó ngủ nên giật tỉnh ngay lập tức, đang dậy, một bên khác là Ngô Tương kéo nàng . Trong phòng đen kịt một mảnh, chỉ miễn cưỡng thấy rõ bóng gần đó. Ngô Tương hiệu với nàng, lặng lẽ chờ động tĩnh bên ngoài. Rất nhanh, bọn họ tiếng mở cửa khỏi nhà của Trương bà bà.
Lúc là nửa đêm, Trương bà bà vì rời lúc ?
Bên trong tiếng ngáy liên tiếp , các nha sai cảnh giác bằng Ngô Tương, đều còn đang ngủ. Ngô Tương khẽ "suỵt" một tiếng, đó mới rón rén theo ngoài. Bạc Nhược U chút bận tâm, cũng hiểu chỉ thể để một Ngô Tương theo mới là vẹn nhất.
Đến khi Ngô Tương theo cửa, Bạc Nhược U cũng còn buồn ngủ. Nàng dậy, trong một chốc cảm thấy nhiều trong một sương phòng vô cùng ngột ngạt, thế là dậy đến bên trong nhà chính. Vốn chỉ đến nhà chính hóng mát một chút, nhưng mới ngoài, thấy ở chỗ cửa phòng, một cái bóng đen thấp bé đó. Tim nàng nhảy cực nhanh một cái, đó mới phản ứng hóa là Trương Du.
Nàng tiến lên phía một bước:
"Trương Du?"
Bóng đen nhúc nhích một chút, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu gì đó. Bạc Nhược U xác định là bé, thở phào nhẹ nhõm, lên phía :
"Sao ngủ?"
Nàng xác định Trương Du thấy Ngô Tương cùng ngoài , giọng điệu chút do dự. Trương Du chỉ lắc đầu, lên tiếng. Trong lòng Bạc Nhược U khẽ rục rịch:
"Có bà bà cửa? Vừa nãy thấy động tĩnh..."
Trong đêm tối rõ ràng vẻ mặt của Trương Du, nhưng bé cũng ý bài xích nàng, Bạc Nhược U yên tâm, hỏi:
"Đã trễ thế , vì bà bà còn ngoài?"
Trương Du cúi đầu, một lời.
Bạc Nhược U bé trong chốc lát, gì thêm, chỉ xoay định . Nàng vốn chỉ mở cửa một chút, nhưng Trương Du hiểu lầm ý nàng, bé túm lấy tay Bạc Nhược U:
"Đừng ——"
Bạc Nhược U đầu , Trương Du dùng giọng điệu trẻ con nhưng chút sợ hãi mà :
"Đừng , bà bà cho , ... sẽ..."
Giọng bé nhỏ như muỗi, cũng run run. Đáy lòng Bạc Nhược U khẽ động, nàng xoay nhỏ nhẹ với bé:
"Đi thì sẽ ?"
Trương Du nhếch khóe môi, do dự một lát mới nhẹ giọng :
"Đi sẽ trừng phạt."
"Bị trừng phạt?"
Một luồng cảm giác quỷ dị ùa lên trong lòng Bạc Nhược U.
Trương Du buông Bạc Nhược U , lui về một bước, tựa hồ thêm gì nữa. Bạc Nhược U cảm giác bí mật gì đó sắp Trương Du tiết lộ, nàng nhịn mà kéo bé :
"Có thể cho trừng phạt là thế nào ?"
Giọng của nàng ôn nhu, Trương Du cau mày , trải qua một hồi đấu tranh nội tâm, rốt cuộc ngẩng đầu lên :
"Bị... trời phạt, sẽ trời phạt, lời bà bà cũng sẽ trời phạt. Đã nhiều trừng phạt, tỷ, tỷ nên ——"
Hắn xong, tựa hồ cảm giác chuyện sai, lập tức tránh khỏi tay Bạc Nhược U mà chạy nhanh trong phòng. Tay Bạc Nhược U còn đang khựng trong trung, cả sững sờ tại chỗ, như một bức tượng điêu khắc.
Trời phạt.
Hai chữ đầu đuôi, nhưng khiến lạnh sống lưng. Thoạt giống như lời lớn dùng để hù dọa trẻ nhỏ, nhưng khi Bạc Nhược U thấy hai chữ , nghi vấn nấn ná một ngày một đêm trong đáy lòng nàng đột nhiên trở nên sáng tỏ.
Hình ảnh lúc nhỏ khi theo nghĩa mẫu xem qua sách t.h.u.ố.c bỗng chốc hiện trong đầu nàng. Nàng nhớ "trời phạt" là gì. Đây là hình phạt của thần tiên lưu truyền trong các thoại bản, mà là một loại dịch bệnh cực kỳ đáng sợ. Người mắc bệnh , nặng thì c.h.ế.t, nhẹ thì tay chân tứ chi sẽ sinh dị dạng, thậm chí thể tàn tật cả đời. Đáng sợ nhất là dịch bệnh lây lan vô hình mà cách chữa trị.
Cái chân dị dạng của Trương bà bà, mạch m.á.u nổi lên như những con trùng tay Ngô gia, còn cả thôn Cổ Chương ôn dịch mà thôn c.h.ế.t hết... Bạc Nhược U phát lạnh sống lưng, trong đầu bỗng sinh một ý nghĩ đáng sợ.
Nàng còn cách nào bình tĩnh , gần như ngay lập tức xoay tiến sương phòng, bật lửa thắp sáng, đ.á.n.h thức . Họ mở mắt, còn ngái ngủ m.ô.n.g lung, chỉ thấy Bạc Nhược U đó, đều chút bối rối.
Bạc Nhược U dùng giọng điệu lạnh lẽo :
"Tất cả mau tỉnh táo , chuyện lắm. Nghi vấn ban ngày của chúng , đáy lòng suy đoán. Hiện giờ đang lúc khẩn cấp, chớ ngủ."
Hậu Dương dậy tiên, liếc mắt quanh phòng, lập tức phát hiện Ngô Tương biến mất:
"Bạc cô nương phát hiện điều gì? Bộ đầu ?"
Bạc Nhược U đáp:
"Vừa nãy Trương bà bà lén lút cửa, Ngô bộ đầu theo. Trương Du cũng thức dậy, bé với một chuyện, Trương bà bà từng với bé, nếu lời sẽ trời phạt ——"
Hậu Dương còn hiểu :
"Lời thì chứ? Không Trương bà bà chỉ dọa nó thôi ?"
Bạc Nhược U lắc đầu:
"Không . Nếu trong thôn bệnh lạ, cũng sẽ nghĩ lời chỉ là chuyện để lừa trẻ nhỏ. từng về một loại dịch bệnh cổ quái trong một quyển sách thuốc. Loại dịch bệnh cực kỳ nguy hiểm. Hễ xuất hiện ở , gần như ở đó đều khó mà sống sót. Sau đó, phố xuất hiện một thuyết pháp gọi dịch bệnh là "Trời phạt". Ta hoài nghi lời trời phạt mà Trương bà bà chính là ôn dịch ở thôn Cổ Chương năm đó. Trương bà bà cùng những khác trong thôn lẽ từng nhiễm bệnh và tàn tật là do ôn dịch."
Mọi thấy mà vẻ mặt đều biến sắc. Hậu Dương hỏi:
"Lẽ nào bọn họ là trong thôn Cổ Chương?"
Bạc Nhược U dám chắc:
"Có thể là thôn Cổ Chương trốn , hoặc vì nguyên nhân nào đó mà nhiễm dịch bệnh. Nói chung, bí mật mà họ che giấu nhất định liên quan đến dịch bệnh. Nếu thôn Cổ Chương thờ phụng Thủy Thần Hà Bá cũng vì dịch bệnh, thì tất cả đều hợp lý. Họ đa phần nhiễm dịch bệnh, còn khối t.h.i t.h.ể trẻ sơ sinh phát hiện ở bờ sông Lạc Hà nhất định cũng thoát khỏi quan hệ với trong thôn ."
Nói xong, nàng sốt ruột thêm:
"Ta mới nhớ dịch bệnh , Ngô bộ đầu theo Trương bà bà cửa, hiện giờ ở , cũng gặp nguy hiểm gì ."
Hậu Dương lập tức :
"Để ngoài xem một chút!"
Hậu Dương gọi một cùng ngoài. Trong lòng Bạc Nhược U chút bất an. Rất nhanh đó, hai Hậu Dương trở về, rằng đường bên ngoài khô, nhưng vẫn tìm dấu vết nào cho Ngô Tương và Trương bà bà hướng nào.
Nghe lời , Bạc Nhược U càng cảm thấy lo lắng như chìm đáy cốc.
Hậu Dương an ủi:
"Tiểu tôn tử nhà còn đang trong phòng, bà sẽ xa, bộ đầu cũng thể nhanh sẽ trở thôi mà."
Bạc Nhược U thế cũng chỉ thể tự an ủi .
Còn Trương bà bà, khi rời nhà đến nhà nào, mà men theo đường mòn hướng Tây Bắc. Ban ngày từng mưa, tối nay trời trăng , cơ hồ đưa tay thấy năm ngón, nhưng Trương bà bà cầm đèn, bật lửa, cứ thế mà rừng núi tối om. Ngô Tương theo từ xa, sợ lạc mất dấu, nên dám đến quá gần để tránh phát hiện. Sau nửa nén hương, phát giác Trương bà bà đang về hướng đầm Hắc Thủy.
Giữa đêm khuya, một lão bà bà tới đầm nước trong rừng cây tối tăm?
Dáng của Trương bà bà khập khiễng, nhưng con đường dường như bà quen thuộc. Bóng mảnh khảnh của bà quấn trong áo vải rộng thùng thình, gió núi thổi qua tạo một hình ảnh đáng sợ tựa ma quỷ. Ngô Tương theo phía , mặc dù rõ theo dõi con , nhưng khi càng xa, đáy lòng cũng sinh cảm giác sợ hãi.
Ngô Tương gặp khó khăn đường núi, trượt chân mấy mới tới chỗ cách đầm Hắc Thủy xa. Đến gần, phát hiện bên đầm chỉ một Trương bà bà. Ngoài bà, còn mấy bóng như ma quỷ lặng bên bờ.
Ngô Tương dám tới gần, chỉ núp trong bụi cỏ xa xa mà trộm. Tiếng gió xào xạc che lấp giúp , đồng thời truyền tới tiếng của họ.
Trương bà bà hung tợn :
"Ta bảo bọn họ nhanh chóng rời khỏi thôn, như là nhất. ai trong các ngươi để đất sụp núi, chặn đường , khiến bọn họ ở ? Bây giờ thì , hôm nay bọn họ điều tra một vòng, chỉ sợ hết chuyện ."
Một giọng nam âm lãnh vang lên:
"Làm khả năng hết tất cả ! Chuyện qua hơn mười năm, dù thần tiên đến đây cũng đoán năm đó xảy chuyện gì."
Ngô Tương lắng , sống lưng bỗng lạnh lẽo. Người là đại ca Ngô gia, giọng điệu âm trầm độc ác, khác với hán tử chất phác thành thật từng thấy trong thôn.
Người đó tiếp:
"Bà nghĩ bọn họ là xong? Đó là nha sai từ kinh thành, bọn họ sẽ hỏi thăm chuyện năm đó, thể điều tra và phái trở tra hỏi chúng . Đến lúc đó, phiền phức sẽ vô cùng tận. Nếu chú ý, chẳng lẽ còn thể thoát ?"
Trương bà bà :
"Vậy ngươi gì? Bọn họ đến đây là công vụ, gần mười ! Ta nghĩ rằng nếu chúng rời khỏi nơi thì hôm nay sẽ yên , cùng lắm thì chờ họ chúng cũng trốn ."
Đại ca Ngô gia bực bội đáp:
"Bọn họ tuy nhiều , nhưng đề phòng, chúng tay sẽ chiếm lợi thế. Sao thể?"
Một ông lão cất giọng:
"Làm thế nào để chiếm lợi thế? Ta già yếu, thẩm thẩm ngươi bệnh, ngươi cũng bệnh, đối phó thế nào? Còn chuyện trốn , bây giờ trốn đến ?"
Nghe giọng , Ngô Tương kinh hãi, nhận là ông lão cụt tay nhà Ngô gia. Để ý kỹ, thấy còn ba bóng im lặng bên cạnh. Có hai quen mắt, hẳn là Trương gia, nhưng còn một bóng cao thẳng khác thì nhận .
Lúc , đại ca Ngô gia :
"Chúng nếu thể trốn, một là , thì cho trót. Trong đám chỉ tên dẫn đầu là đáng ngại, còn chỉ là bọn lệnh việc, với một cô nương vô dụng. Chỉ cần thủ đoạn, gì mà ?"
Nói xong Trương bà bà:
"Bà bỏ t.h.u.ố.c ?"
Trương bà bà lạnh lùng :
"Bọn họ cảnh giác lắm, tối nay là đầu tiên để cơm, dám bỏ?"
Đại ca Ngô gia nôn nóng, lúc Trương gia lên tiếng:
TBC
"Bọn họ tới từ xa, ai rõ. Chỉ cần xử lý sạch sẽ, gì mà lo? Tối nay bỏ thuốc, ngày mai bỏ. Họ nghĩ bà là già, chắc sẽ đề phòng bà quá mức."
Người tiếp lời:
"Mẫu , cứ theo như thế . Đích thật là cách nào khác."
Ngô Tương nấp trong bóng tối kinh hãi, ngờ nhi tử của Trương bà bà trở về thôn!
Người hỏi:
"Mẫu , khi ngoài đ.á.n.h động ai ?"
Trương bà bà lắc đầu, giọng khàn khàn:
"Bọn họ mệt mỏi cả ngày, ngáy vang bốn phía. Ta lắng hồi lâu, thấy động tĩnh gì mới ngoài."
"Vậy mẫu mau trở , tránh sinh chuyện ngoài ý ."
Trương bà bà thêm gì đó, cuối cùng chỉ thở dài, thuận theo. Ngô Tương ở phía xa thấy bà về, lập tức căng thẳng. Hắn cao lớn như dễ che giấu, Trương bà bà chỉ cần thêm mười bước là thể thấy . Hắn thầm nghĩ hiện tại thời điểm chất vấn, định dậy để đổi chỗ ẩn nấp. xoay , chân trượt, phát một tiếng vang giòn giã bất ngờ!
Mọi bên bờ đầm Hắc Thủy lập tức về phía !
"Ai ở đó?!"