Kỹ Năng Của Tôi Là Mò Xác - Chương 156: Nhân Anh

Cập nhật lúc: 2025-12-19 00:07:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một lát , theo chân Trần Đại Hà đến một hộ gia đình.

 

Thật khéo, già trong nhà vẫn ngủ. Gần đây lòng trong làng hoang mang, ai nấy đều chút mất ngủ. Khi Trần Đại Hà thuật tình hình núi, sắc mặt cụ già biến đổi, run rẩy đưa một ngón tay : “Các ... các đào cái cô phù thủy đó lên ?”

 

“Cái chẳng bệnh , mạch suy nghĩ cứ như ngoài hành tinh !”

 

Mặt cụ già lập tức đen kịt như than.

 

“Chẳng trách, chẳng trách gần đây trong làng nhiều hại c.h.ế.t như , đúng là tạo nghiệp mà!”

 

Nói đến đây, cụ già kích động dậy, lớn tiếng rêu rao: “Mau tổ chức dân làng lên núi thiêu xác, đừng để thêm c.h.ế.t nữa!”

 

Cụ già chống gậy, bước những bước nhỏ vội vã cửa, miệng ngừng hô hoán: “Mọi đừng ngủ nữa, chuyện , dậy hết , mang theo đuốc... ưm ưm ưm...”

 

Lời lão mới một nửa thì Miêu Tiểu Tư từ phía bịt miệng lão , ấn chặt lão xuống ghế.

 

“Cụ ơi, gào thét cái gì, cụ ngủ nhưng khác còn ngủ chứ.” Miêu Tiểu Tư hì hì lão.

 

“Cô... cô... cô gì thế?” Cụ già mặt đầy kinh hãi, cố sức vùng vẫy nhưng phát hiện tay Miêu Tiểu Tư cực kỳ lực, ấn chặt vai lão khiến lão tài nào nhúc nhích .

 

Lão đành sang trút giận lên Trần Đại Hà: “Trần Đại Hà, tìm đám đến gì, mau giúp ! Anh hại c.h.ế.t cả làng ? Cái xác phù thủy đó thiêu càng sớm càng , nếu làng Hoàng Sơn tiêu đời.”

 

Trần Đại Hà chút ngượng ngùng Miêu Tiểu Tư, ngập ngừng : “Ông nội Lưu, mấy là trừ ma sư mời về cho làng, họ đặc biệt đến để diệt yêu, nên ông thể phối hợp một chút, rõ ràng chuyện ? Cái gì mà phù thủy, thiêu xác, rốt cuộc là thế nào?”

 

“Trừ ma sư?” Cụ già cuối cùng cũng bình tĩnh , ngạc nhiên liếc nhóm Miêu Tiểu Tư, sắc mặt dịu nhiều: “Thế sớm.”

 

Ông lão họ Lưu thở dài, thả lỏng lưng tựa ghế, thong thả : “Chuyện chút phức tạp, cố gắng ngắn gọn, nhưng chuyện thì dài lắm.”

 

“...” Mọi cạn lời, nhưng vẫn tự bê ghế nhỏ xuống.

 

Ngay đó, ông lão họ Lưu bắt đầu kể hết những gì về ngôi mộ lớn núi và chuyện của Nhân Anh.

 

“Đó đều là chuyện xảy khi còn nhỏ...”

 

“Lúc đó đất nước chiến tranh liên miên, thành trì lâm nguy. Nhân Anh vốn là một cô bé nông thôn, mới mười bốn tuổi, một chữ bẻ đôi , chỉ việc đồng áng, là mù chữ cũng quá lời.”

 

“Khi lệnh tòng quân ban xuống, chẳng Nhân Anh nghĩ gì mà chủ động xin lính. Những năm đó, con gái lính dù ít nhưng vẫn . Thế là một mùa đông giá rét, Nhân Anh cả nhà ủng hộ, mặc giáp theo đại quân rời .”

 

“Chuyến đó kéo dài năm năm.”

 

ai ngờ rằng, trong năm năm đó, Nhân Anh trở thành một huyền thoại chiến trường. Cô liên tục lập chiến công, nhiều dẫn dắt binh sĩ đẩy lùi xâm lược, thậm chí giành đất đai khi quân địch áp sát. Rất nhanh đó, Nhân Anh khi còn trẻ phá vỡ lịch sử, phong tướng quân trẻ tuổi nhất, nắm trong tay binh quyền hằng mơ ước. Cây thương lông đỏ của cô trở thành biểu tượng của quân đội. Chỉ cần thấy lá cờ của cô tung bay trong gió, binh sĩ như tiếp thêm một luồng sức mạnh vô hình.”

 

“Năm năm , chiến thắng trở về, khi Nhân Anh mặc trọng giáp, cưỡi ngựa trắng xuất hiện, đều tung hô cô là hùng, là thần linh nhập thể, thậm chí là cứu tinh.”

 

“Năm đó Nhân Anh mười chín tuổi, chinh chiến dọc ngang tám ngàn dặm, lập chiến công hiển hách nhưng dường như cảm nhận vận mệnh cuối cùng của . Cô theo lệnh vua cưỡi ngựa kinh kiến diện quân vương. Ngày đó, trăm dân bái phục, quân vương nghênh đón, nhưng việc đầu tiên cô là chủ động xin từ quan để về quê dưỡng già.”

 

“Có lẽ vì hiểu rõ đạo lý 'công cao chấn chủ', để bảo mạng sống, Nhân Anh cởi bỏ nhung phục ngay mặt quân vương để trở về quê hương.”

 

Nói đến đây, lão họ Lưu bỗng im lặng một lát, bàn tay khô héo buông gậy đặt lên đùi, vẻ mặt như khó lòng chấp nhận.

 

ai ngờ rằng, khi trở về, Nhân Anh dường như biến thành một khác. Có lẽ vì quen với cuộc sống chiến trường nên cô bỗng trở nên m.á.u lạnh, đáng sợ; hoặc lẽ vì hối hận trả binh quyền, sống đời tầm thường ở ngôi làng nhỏ nên cô bắt đầu rơi điên loạn. Cô tàn nhẫn sát hại trẻ em, già ở các làng xung quanh, lượng lên đến hơn trăm .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-nang-cua-toi-la-mo-xac/chuong-156-nhan-anh.html.]

“Ngoài , cô còn mang theo dịch bệnh từ chiến trường phương xa về, suýt chút nữa hủy diệt cả vùng đất . Cho đến nửa năm , một trừ ma sư lương thiện ngang qua, phát hiện Nhân Anh vốn ác quỷ ám từ lâu. Sự dũng mãnh của cô chiến trường đó chẳng qua là ác quỷ mượn danh chiến tranh để điên cuồng g.i.ế.c chóc nhân loại thú vui mà thôi.”

 

“Trừ ma sư Nhân Anh bán linh hồn cho ác quỷ. Sau đó, nhờ sự giúp đỡ và chữa trị của vị trừ ma sư đó, Nhân Anh mới tìm linh hồn thuần khiết, thừa nhận sai lầm và tự sát vì sợ tội.”

 

Nói xong một , lão họ Lưu cầm cây gậy. Lão chút khát nước nhưng thẫn thờ chìm ký ức, chẳng buồn dậy tìm nước uống. Năm Nhân Anh tự sát, lão họ Lưu mới chín tuổi, hầu như nhớ rõ, nhiều chuyện là lớn kể . một điểm lão nhớ kỹ: Không lâu khi Nhân Anh c.h.ế.t, dịch bệnh quả thực biến mất, chỉ một đợt già qua đời, đó còn chuyện lạ nào xảy nữa. Đó chính là bằng chứng “ác quỷ” xua đuổi thành công.

 

“Cái ... Nhân Anh ác quỷ ám, là thật ?” Một bên, Trần Đại Hà dường như thể tiêu hóa nổi thông tin . Hắn dám tin rằng vì lòng tham nhất thời mà thực sự thả cái cô phù thủy ác quỷ ám ngoài.

 

Miêu Tiểu Tư lặng lẽ xong, luôn cảm thấy chuyện gì đó kỳ lạ. Một vị đại tướng lừng lẫy, khi chủ động quy ẩn vướng tin đồn thế , cuối cùng thành một nấm mồ hoang, kết cục quá t.h.ả.m thương.

 

Cô hỏi: “Cụ ơi, lai lịch con mèo đen đó cụ ? Hình như đó là mèo của tướng quân Nhân Anh.”

 

Lão họ Lưu ngẩng đầu, gõ gậy xuống đất kêu “cộp” một tiếng, trầm giọng : “ , chợt nhớ , hình như Nhân Anh nhặt một con mèo hoang, cũng là mèo đen! hiểu , con mèo đó chắc chắn cũng ám!”

 

Cụ già liên tục giục giã: “Mau bắt mèo , nó mang theo ác quỷ ! kể xong , các mau trừ ma !”

 

Kiều San và Bách Lợi Điềm liếc đáp lời. Mỹ Lạp thì xoa cằm suy nghĩ. Rõ ràng họ đều nghi ngờ tính xác thực của câu chuyện . Ác quỷ ám gì chứ, nhảm nhí quá. Con mèo đen đó yếu như sên, con ác quỷ nào yếu thế ?

 

“Cụ ơi, cụ cũng nên nghỉ ngơi , chuyện còn để chúng tính.” Miêu Tiểu Tư thấy hỏi đủ liền dậy chào từ biệt.

 

lão họ Lưu đanh mặt , giọng đầy nghi hoặc: “Các rốt cuộc ? Nếu thì thôi, A Vượng bảo cũng tìm trừ ma sư , thấy chuyên nghiệp hơn các nhiều.”

 

“Cái gì cơ?” Trần Đại Hà xong ngơ ngác: “Ông nội Lưu, chuyện tìm trừ ma sư là bàn với A Vượng và Tiểu Đinh, đích đón mà, chỉ bốn thôi, gì còn ai khác.”

 

Lão họ Lưu xua tay: “ các tìm mấy , loạn cả lên. chỉ A Vượng dẫn về là một nam trừ ma sư. Tóm các mau bắt mèo yêu .”

 

“Nam trừ ma sư?” Mắt Miêu Tiểu Tư khẽ động. Chẳng lẽ chơi khác cũng đây danh nghĩa trừ ma sư? Cô hỏi: “Cụ cho hỏi, vị đó giờ ở ? Có lẽ chúng quen .”

 

Cụ già chậm chạp dậy rót nước: “Chắc là ở từ đường, là đến đó tìm biên niên sử của làng.”

 

Chào tạm biệt nhà lão họ Lưu, nhóm Miêu Tiểu Tư sự dẫn đường của Trần Đại Hà tới từ đường. Biên niên sử của làng là một manh mối quan trọng, đáng để xem qua.

 

Vừa đến cửa từ đường, một đàn ông mặc áo khoác đen từ góc rẽ bước . Anh quá cao lớn, khi cửa thậm chí còn cúi đầu. T.ử Thủy Vi Lan cầm cuốn biên niên sử lấy , khi ngẩng đầu thấy Miêu Tiểu Tư thì sững một lát.

 

“Các cô cũng đến tìm biên niên sử ?” Giọng nhàn nhạt.

 

Quả nhiên là . Miêu Tiểu Tư thầm nghĩ. Khi trừ ma sư mới đến, phản ứng đầu tiên của cô chính là T.ử Thủy Vi Lan.

 

Cô tiến lên hỏi thẳng: “Có thể chia sẻ một chút ?”

 

T.ử Thủy Vi Lan phản ứng gì đặc biệt, nghiêng : “Vào trong .”

 

Bước từ đường, lúc trong sảnh thêm ba cái xác mới, tổng cộng mười bảy cái. Dưới ánh đèn mờ ảo, những cái xác phủ vải trắng xếp thành hàng trông đáng sợ. Từ đường thoắt cái biến thành linh đường.

 

“Biên niên sử gì thế, cho xem ?” Miêu Tiểu Tư hỏi ngay.

 

T.ử Thủy Vi Lan đưa cuốn sách cho cô: “Cũng gì, chỉ ghi chuyện Nhân Anh ác quỷ ám tự sát. Còn nữa, ngày cô tự sát, trong làng còn c.h.ế.t hơn ba mươi già.”

 

Miêu Tiểu Tư giật : “Hơn ba mươi ?”

 

Cô lật xem cuốn sách. Kiều San và Mỹ Lạp cũng tò mò ghé đầu xem chung.

 

 

Loading...