KỲ NỮ ĐI TÂY VỰC - 10
Cập nhật lúc: 2024-06-19 15:11:27
Lượt xem: 1,677
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt rời khỏi gương mặt , "Hoàng thượng cứ ."
Hắn thu , như nhiều năm , nữa lấy một ấn chương bạch ngọc.
Lần ấn chương trông nặng hơn nhiều so với ấn chương thương hội con đường tơ lụa .
"Thời đại thịnh vượng, nghề nghiệp đều phát triển, con đường tơ lụa ngày càng phồn thịnh, việc quản lý và tài chính của chợ ở Tây Vực, cần một xuất sắc và đáng tin cậy nắm giữ."
Hằng Nghị giơ tay cho xem đáy ấn chương, khắc dòng chữ - Thị Thự Lệnh Ấn.
Đây là chức vị cao nhất trong quản lý chợ.
Nếu ở Trường An còn giám sát, đến Tây Vực thì là "tướng tại ngoại quân lệnh bất thụ." (nghĩa là: Tướng ở bên ngoài quân mệnh thể nhận)
Hằng năm nộp bao nhiêu ngân lượng cho triều đình, là do quyết định.
Kinh ngạc xen lẫn cảm động, cảm thấy sự ủy nhiệm nặng nề.
Không chỉ là sự tin tưởng, mà quan trọng hơn, là nữ nhân xuất thương nhân.
"Hoàng thượng mở tiền lệ cho , chắc chắn triều đình sẽ phản đối."
"So với việc nàng Tây Vực xa xôi, vất vả nhiều năm về, chỉ phí chút khẩu chiến triều đình, gì đáng kể?"
Ta do dự một chút, đúng , Thị Thự Lệnh Tây Vực, về Trường An, là khi tóc hoa râm, từ quan dưỡng lão.
"Còn một lựa chọn thứ hai."
Hằng Nghị thu ấn chương, ánh mắt đầy yêu thương , "Làm phi của . Không , gì, ngắm hoa nở hoa tàn, sống những ngày yên bình."
Hắn về lựa chọn thứ hai, thêm nhiều từ ngữ miêu tả, vô thức cuốn .
Cuộc sống an nhàn bên , mỗi ngày uống rượu thưởng hoa, thực sự đẽ.
Nhớ nhiều năm , từng , "Ta một ."
Bây giờ, thứ hai .
Ta cho rằng trong lòng , chắc hẳn .
Thế nhưng một thoáng mơ hồ, ánh thu hút bởi hình thêu chiếc long bào – giá trả cho việc ngắm hoa mỗi ngày là chờ đợi mỗi ngày.
Sớm muộn, đều thế.
Hắn đến nhiều, sợ khác ghen tị.
Hắn đến ít, tự ghen tị với khác.
Những ngày như , liệu hơn là Thị Thự Lệnh ở Tây Vực?
Ở đó, sẽ nhớ quê hương, nhưng cũng thể lệnh điều binh, vàng bạc như cát.
Không cần nhớ khác, khác lúc nào cũng nhớ .
Nam nhân, nữ nhân đều quây quanh .
Thật là tuyệt vời.
Ta chậm rãi quỳ xuống, giơ lên đôi tay, "Cảm ơn Hoàng đế ban ấn!"
Hằng Nghị hề bộ biểu cảm ngạc nhiên, dường như chuẩn sẵn sàng từ chối.
Hắn tự nhủ một tiếng, đưa ấn chương tay .
"Đến Tây Vực, tiên hãy đến cư trú tại Bắc Đình Đại Đồ Hộ Phủ, bất luận chuyện gì xảy , các quân sĩ sẽ bảo vệ nàng."
"Đa tạ Hoàng thượng."
Lúc chia tay, sâu , tràn ngập nuối tiếc, "Nếu, thể gặp nàng sớm hơn thì mấy."
"Chúng gặp muộn mà."
"Vẫn là muộn, càng sớm thì càng ."
"Có bao giờ là quá sớm."
"Trong lúc nàng còn tin tình yêu, trong lúc nàng còn mong đợi hôn nhân..."
Chương 13: Kỳ Nữ Đi Tới Tây Vực
- Hoàng thượng , nhưng cũng tệ.
Khi Kim Chi tiếc nuối cho , trả lời nàng như .
Nàng nhớ ngày xuất giá, đem cả tòa nhà chuyển đến Trường An, nàng bắt chước, đem vườn cây ở Dương Châu chuyển tới Tây Vực.
Ta ngăn nàng .
“Đem nhiều bạc một chút, tiền, cái gì mà mua , thợ nào mà mời . Ta còn là cô bé năm xưa lo lắng khi xa nữa .”
Ngày khởi hành, con trai đến tiễn .
Nó Tây Vực cùng , nó ở Trường An, phục vụ cho quốc gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-nu-di-tay-vuc/10.html.]
“Con là thương nhân, thể tham gia khoa cử, con đường quan sẽ khó hơn trăm .” Ta tiếc nuối dặn dò nó.
Dương Kiện mười lăm tuổi, đang ở tuổi thiếu niên cuồng nhiệt, “Con sợ, là nữ tử mà còn thể quan, con là nam nhi, nhất định thể nên việc lớn.”
“Thực .” Ta do dự một chút, “Còn một cách, nếu con nhận …”
“Đừng nữa, mẫu ban cho con cuộc sống, điều hạnh phúc lớn nhất đời con là gặp ”
Dương Kiên nỡ xa , “Mẹ, con tự hào vì . Khi con con, con sẽ bắt đầu gia phả. Gia phả của nhà họ Dương sẽ bắt đầu từ .”
Dần dần, mắt ươn ướt.
Thật , tên của cũng thể xuất hiện đầy đủ trong gia phả.
Mười lăm năm , sinh con thuận lợi.
Khi con đời, cả tím tái, còn thở.
Đó là khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong đời .
tình cờ, sinh con và bỏ rơi.
Tuyết rơi phủ trắng xóa, đứa bé cửa viện của bao lâu.
Khi Kim Chi bế đứa bé , nó lạnh đến mức tím tái cả , ôm nó trong chăn, dùng nhiệt ấm cho nó.
Từ đó, nó tên Dương Kiện.
Trở thành con trai .
Từ đó, là một nữ tử, chồng, cũng con ruột.
điều đó ngăn cản trở thành một nữ nhân xuất sắc.
Không ngăn cản yêu thương những đứa trẻ khác, yêu cuộc sống còn , yêu thế giới .
Hằng Nghị đến tiễn .
Lần chia ly , lẽ là cả đời.
Ông gửi một vị quan trong cung mang đến một bức thư.
Trên đó : “Nàng là mà trẫm tự hào nhất trong cuộc đời .”
Ta xong, cất kỹ bức thư hộp.
Thực , thấy gặp ông thời điểm là đúng lúc.
Khi đó ông còn là thái tử, cần tài; còn , còn mong đợi tình yêu, mong đợi hôn nhân.
Chúng gặp , là một sự phối hợp hảo.
Sau hơn ba tháng bôn ba, cuối cùng từ Trường An đến Tây Vực.
Khi mở rèm , mắt là những dân mặc trang phục đủ loại, và văn hóa đa dạng, phồn thịnh.
Kim Chi xe ngựa cùng , ôm một cái hòm lớn.
Nàng , “Phu nhân, mang nhiều tiền thế ? Thật bất tiện.”
Ta , “Rải .”
“Hả?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Hả cái gì, mau rải .”
“Ồ.” Kim Chi hiểu, nhưng nàng theo, mở hòm tiền, những đồng tiền tròn trượt xuống khe cửa xe ngựa.
Sau một lặng ngắn, bên ngoài xe ngựa náo nhiệt hẳn lên.
“À, là tiền, là tiền!”
Mọi xô đẩy đến, đuổi theo xe ngựa, reo hò.
“Đây là ai , rải tiền phố?”
“Hình như là tân thị trưởng.”
“Nghe còn là một nữ tử.”
“Trời ơi, nàng tên là gì?”
“Tên là Dương Thiến!”
Bên ngoài càng náo nhiệt, Kim Chi càng hăng hái rải tiền.
“Phu nhân, rải tiền? Bên ngoài loạn hết cả lên.”
Ta tiếng tiền rơi lả tả, dân bàn tán về cái tên “Dương Thiến”.
“Bởi vì các thương nhân ở Tây Vực thấy tiếng , cái tên của vang vọng con đường tơ lụa.
Ta chỉ tên nữ tử xuất hiện trong gia phả trăm năm, mà còn tên nữ tử ghi sử sách ngàn năm!”