Lúc   còn trẻ,  nhiễm chút kiêu ngạo của Tống nương tử, nên  nhịn  cãi : "Con   cũng sẽ già , nhan sắc tàn phai, lấy sắc hầu  chẳng khác nào tự tìm đường chết. Con thông minh,  chịu khó,   dù   kỹ nữ bán nghệ trong lầu xanh, cũng là dựa  bản lĩnh của  mà sống,   dựa  sắc mặt của lũ quyền quý ?"
 
 đáp   là những lời mắng nhiếc của phụ , ông giận dữ quát: "Ngu xuẩn! Con tưởng mụ Lâm mama là  dễ đối phó ? Dưới trướng bà ,  bảo  bản  khó như lên trời, nếu  nhân lúc còn trẻ tìm cho  một chỗ dựa vững chắc, sớm muộn gì cũng  bà  ăn tươi nuốt sống!"
 
Phụ   ở tiền viện vốn dẻo miệng khéo léo,  mà khi   những lời , mắt  đỏ hoe. Cuối cùng, ông  rời  trong nỗi buồn bã, chỉ còn  tiếng thở dài: "Tất cả đều là nghiệp chướng chúng  gây ..."
 
Khi đó,   hiểu nỗi lo lắng của phụ . Ta chỉ thấy ông  vùng vẫy trong vũng bùn quá lâu, nên  đánh mất  dũng khí phản kháng. Giống như con ếch  đáy giếng, chỉ  thấy  mảnh trời bé nhỏ  đầu.
 
Lại chẳng   rằng——
 
Một khi  bước chân  chốn lầu xanh,  lương nào  dễ dàng?
 
Tất cả những suy nghĩ ngây thơ, ngu ngốc ,  mặt sinh tử, đều chẳng đáng nhắc đến.
2
Năm  đến tuổi cập kê,  mấy công tử bột ăn chơi trác táng từ kinh thành đến đây. Bọn chúng    nhục phụ  ,    chuyện nam kỹ dan díu với kỹ nữ sinh  con gái, liền nghĩ  một trò đồi bại: "Trước đây từng  chuyện mẫu tử cùng  kỹ nữ hầu hạ khách, giờ   xem thử, tên nam kỹ hầu hạ còn giỏi hơn cả nữ nhân , sinh  con gái sẽ  phong thái  ?"
 
Lâm mama thấy tiền sáng mắt, vội vàng sai  trang điểm cho .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-nu-phu/2.html.]
Mụ   một cách nham hiểm: "Nuôi ngươi ngần  năm, cuối cùng cũng  lúc dùng đến. Được Ninh Vương thế tử để mắt tới, là  phúc hưởng giàu sang !"
 
Phụ   như   kẻ thù lớn, kéo theo  thể đầy thương tích, quỳ xuống dập đầu  mặt Tống nương tử.
 
Thế tử nổi tiếng tàn bạo,  Vương phủ  sống  bằng chết. Nô tỳ  nương tử  bản lĩnh, Tuyên nhi là do ngài nuôi nấng từ bé, xin nương tử  tay cứu giúp!"
 
Phụ  vén tay áo, để lộ những nốt mẩn đỏ đáng sợ  cánh tay,  khổ : "Ta mắc bệnh hoa liễu , sống cũng chẳng  bao lâu nữa. Nếu  thể g.i.ế.c c.h.ế.t Ninh Vương thế tử, cũng coi như là báo thù cho bản , c.h.ế.t cũng  uổng!"
 
Ta ôm chặt lấy phụ ,  lóc cầu xin: "Phụ  đừng bỏ con! Mẫu   mất , con  thể sống thiếu phụ ..."
 
Phụ  hoảng hốt đẩy  : "Người  bẩn thỉu..."
 
 cuối cùng, ông  cũng ngừng đánh  tay , ôn tồn : "Con còn nhỏ, tương lai còn dài, phụ   tìm  cho con một nơi , đó là gánh hát."
 
Nói  phụ  dùng khăn tẩm thuốc mê , nước mắt lưng tròng: "Thời buổi , con gái  một nghề phòng , cũng  thể dựa  đó mà sống."
 
Khi  tỉnh ,  đầu tiên  thấy chính là Tống nương tử. Nàng đưa cho  tờ giấy bán    gói ghém cẩn thận, thương xót : "Đây là phụ  con cầu xin . Ta với con  duyên, tuy chốn phong trần ô nhục, nhưng khách làng chơi  giường cũng đều là bậc quyền quý, vì ngươi mà mưu cầu một  phận mới há  chuyện khó khăn gì.”
 
Ta đầu óc choáng váng, trăm mối ngổn ngang   thấu hiểu. Chúng  chỉ là phận hèn mọn, cớ  sinh   thấp kém hơn , đến cả mạng sống cũng là điều xa xỉ.