Hắn  dâm đãng : “Thê tử   già yếu,   nhàm chán. Nàng  còn chẳng đáng giá một ngón tay của ngươi.Tại  ngươi   phòng ngoài của ,  sẽ cho ngươi thưởng thức đồ ăn thức uống ngon mỗi ngày, chẳng  thoải mái hơn biểu diễn nghệ thuật bên ngoài ? "
 
Thấy  lên tục rút lui,   bỏ cuộc mà còn đe dọa: “Vậy nếu kiếm  việc   thì ? Từ xa xưa, nữ nhân  thể gặp hậu quả như thế nào nếu  từng xuất đầu lộ diện  con hát chứ. Nếu ngươi rời khỏi đây thì ngươi sẽ  ?”
 
Để ứng phó với ,  cố gượng : "  dù  cũng là  của gánh hát, nếu thật sự theo ngài, chuyện truyền  ngoài chỉ  tổn hại thanh danh của ngài. Chi bằng cho  thêm thời gian suy nghĩ, đêm nay giờ Tý  sẽ đến chuồng ngựa cho ngài câu trả lời."
 
Ban chủ   hai mắt sáng rực, bóp mạnh  má : "Quả nhiên là loại nữ nhân lầu xanh, thật  cách mồi chài! Được, cứ theo ý ngươi!"
 
Đêm đến,  lấy Cửu Diệp Thảo  hái  núi giã nhỏ, trộn  máng cỏ ở  nhà. Trước  ở Yên Chi lâu, hễ  cô nương nào   lời, Lâm mama liền cho uống loại thuốc  để hành hạ.
 
Ngựa ăn cỏ xong quả nhiên trở nên bồn chồn,    yên. Lợi dụng lúc ban chủ mò mẫm  tới,  lặng lẽ từ phía  đẩy mạnh  một cái.
 
Hắn  kịp trở tay ngã nhào  chuồng ngựa,  ngựa hoảng sợ giẫm đạp. Nghe tiếng động, phu nhân vội chạy đến, lúc    kéo  ban chủ  ngoài. Hắn ôm n.g.ự.c rên rỉ thảm thiết.
 
Hắn trừng mắt   như  ăn tươi nuốt sống: "Tiện nhân! Dám hãm hại ! Ta g.i.ế.c ngươi!"
 
Phu nhân dù  cũng xuất  từ gia đình quyền quý. Bà nhanh chóng hiểu rõ đầu đuôi sự việc, mặt mày sa sầm sai   tìm thầy lang: "Già  mà    hổ, đáng đời!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-nu-phu/4.html.]
 
Trong nhà,  sợ hãi quỳ sụp  chân phu nhân: "Xin phu nhân tha tội, con thật sự  còn cách nào khác mới   , con  hề  ý định g.i.ế.c ban chủ, phu nhân  phạt con thế nào cũng ."
 
Ta cứ ngỡ phu nhân vốn hiền hậu, hiểu chuyện, chắc chắn sẽ thông cảm cho  cảnh của . Nào ngờ, bà  mở miệng   đuổi  .
 
"Trước đây     nhận nữ  tử, chính vì  bản tính  khó lòng  đổi, nay ngươi  trở mặt với , ở  đây chỉ chuốc thêm tai họa."
 
Ta ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy phu nhân thản nhiên pha : "Ta cũng là phận nữ nhi, tuy   hồ đồ, nhưng lúc nhà  sa sút, nếu    cứu giúp, chắc gì    chỗ dung   hơn ngươi. Phu thê cùng chung hoạn nạn, vì miếng cơm manh áo của mấy chục con  trong gánh hát, chỉ đành ủy khuất ngươi ."
 
Bà đặt túi bạc  mặt : "Chuyện  là gánh hát   với ngươi, vốn dĩ phụ  ngươi  bỏ tiền  để nhờ chúng  cưu mang ngươi,  bạc  xem như đền bù."
 
Giờ đây, vì chút mưu mẹo của  mà   đánh mất nơi nương tựa suốt năm năm qua. Ta  trách phu nhân vô tình, chỉ trách thế đạo  quá bất công với nữ nhi.
 
Nam nhân trăng hoa ong bướm  xem là lẽ thường, còn nữ nhân chỉ cần  trái ý   coi là hư hỏng.
 
Ta nghẹn ngào từ biệt phu nhân, cuối cùng chỉ mang theo những dụng cụ mưu sinh.
 
Tống nương tử từng : "Người quân tử yêu tiền tài, nhưng  kiếm bằng đường ngay lối chính."