Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-06-23 08:01:49
Lượt xem: 139

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc rời thành, Ngọc Nhụy mặt mày ửng hồng, hớn hở khoe với La thị rằng mình đã quen một công tử họ Vương, là người nhà phú hộ.

Vị Vương công tử ấy vừa trẻ tuổi, vừa tài giỏi, bị thu hút bởi tài hoa và dung mạo của nàng. 

Hai người trò chuyện tâm đầu ý hợp, Vương công tử còn hỏi nơi ở của nàng, nói rằng sẽ để mẫu thân đến nhà cầu thân.

 

La thị nghe vậy thì mừng như trúng số, lập tức tính toán: về nhà phải sửa sang lại nhà cửa, rồi nhanh chóng sắm cho Ngọc Nhụy vài bộ quần áo đẹp và chút trang sức làm của hồi môn.

Những thứ ấy đều cần tiền, thế là bà quay sang hỏi Tiểu Liễu:

“Con đang giữ bao nhiêu bạc?”

 

Tiểu Liễu đang chống cằm ngẩn ngơ, không để ý, liền bị bà véo tai.

“Mẹ hỏi con đấy, điếc rồi hay lại câm rồi? Có bao nhiêu?!”

 

Bị đau, Tiểu Liễu rưng rưng nước mắt, bật lên:

“Con… con có mười chum! Con định bán cho huynh ấy mười chum!”

 

“Cái gì mà mười chum ? Mẹ hỏi là bạc, là tiền đó!”

 

Tiếng rầy la ầm ĩ của La thị lẫn với tiếng than đau của Tiểu Liễu, vang dội cả xe ngựa.

Ngọc Nhụy thì vẫn ngồi ngó lơ ra ngoài, hai má còn vương chút hồng, nét mặt lặng lẽ.

Chỉ có nàng biết, ở Trường Đình bên hồ Dương Liễu hôm ấy, mình đã trải qua những gì.

 

Dù có tài có sắc đến đâu thì cũng làm sao so được với các tiểu thư danh môn?

Mấy cô nương nhà giàu kia cười mỉm chi hỏi nàng sống ở đâu, là tiểu thư nhà nào, nàng chỉ đành quanh co lảng tránh, không sao trả lời nổi.

 

Ánh mắt bọn họ nhìn nàng, xen lẫn khinh thường và châm chọc.

Những công tử giàu có đến gần, không thiếu kẻ miệng lưỡi, bên ngoài thì nhẹ nhàng nhưng ánh mắt thì lộ rõ sự khinh thường.

 

Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Vương công tử, thật lòng quý mến nàng, chẳng hề để tâm đến thân phận thấp kém.

Ngọc Nhụy nắm chặt khăn tay, các đốt ngón tay trắng bệch vì siết mạnh.

 

Nàng không thể tiếp tục đi bán tương ở trấn nữa.

Nàng phải thoát khỏi cuộc sống khốn cùng này, bay lên cành cao.

 

 

Mười ngày sau, Tiểu Liễu chở theo mười chum tương, đến Tụ Hương Lầu trong thành.

Khi đến nơi, trời đã gần đứng bóng.

 

Quả đúng như nàng đoán, Tụ Hương Lầu đã bị nhà họ Tô tiếp quản, Phùng chưởng quầy không còn làm nữa.

Nhưng điều lạ là, tửu lâu vẫn không có khách, dù đã đến giờ ăn trưa.

 

Chẳng mấy chốc, nàng đã hiểu lý do, tân chưởng quầy nói: hôm nay không tiếp khách, vì đại gia nhà họ Tô đang đợi một người.

 

Đại gia họ Tô ở đâu?

Ngay trên lầu hai, dựa lan can chạm trổ, Tô Miễn đứng đó, áo gấm sáng choang, quý khí ngời ngời, y như bạch ngọc quý công tử bước ra từ tranh vẽ.

Gương mặt tuấn tú như ngọc, tay cầm quạt xếp mạ vàng, nửa mở nửa khép, ánh mắt dài hẹp như cười như không, phong thái phóng khoáng khó tả.

 

Tiểu Liễu ngẩng đầu nhìn lên.

 

Ánh mắt hai người giao nhau, Tô Miễn khẽ nhếch môi, giọng nhẹ như gió:

“Nhóc câm, muội để ta chờ lâu quá đấy.”

 

Tiểu Liễu mỉm cười, quay đầu nhìn về chiếc xe lừa ngoài cửa nơi đang chất chum tương, định đi lấy một chum cho hắn nếm thử.

Nào ngờ nàng vừa bước một bước, giọng Tô Miễn trên lầu chợt hốt hoảng:

“Chặn nàng lại!”

 

Ngay lập tức, Tiểu Liễu bị mấy người vây chặt, không sao bước nổi.

Nàng sửng sốt ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Miễn mím môi, thần sắc căng thẳng.

 

Một tiểu tư hầu cận của hắn bước lên, mặt như sắp khóc:

“Cô nương đừng đi mà! 

Hôm quản sự Trần báo tin cô đến, đại gia nhà tôi đang châm cứu trị thương trong phòng. 

Vừa nghe tin, ngài ấy lập tức giật hết kim ra, cố gắng lê đến cổng thì không thấy cô đâu nữa.”

 

“Sau đó, đại gia sốt ruột quá, chân còn chưa lành hẳn đã tự mình tới hội chùa tìm cô, quay về thì nổi giận, dùng ngay cái chân bị thương đá quản sự Trần một phát… 

Kết quả là vết thương đang lành lại nặng thêm.”

 

8.

Trong căn phòng riêng trên lầu hai, Tiểu Liễu và Tô Miễn cùng ngồi đối diện.

Thấy vẻ mặt hắn đầy sửng sốt, dường như không thể tin nổi.

“Muội nói muốn nhờ ta một chuyện, chính là... mua tương của muội sao?”

 

“Đúng rồi. Huynh có thể nếm thử.” – Tiểu Liễu gật đầu, mặt mày đầy chân thành.

 

“Vậy là… mạng của ta chỉ đáng giá mười chum tương?!”

Tô Miễn nghẹn lời, vẻ mặt phức tạp.

 

“Không chỉ mười chum đâu,” – nàng đáp tỉnh queo – “muội còn mong từ nay tửu lâu nhà họ Tô đều dùng tương của muội.”

 

“Còn gì nữa không?”

 

“Còn gì là còn gì?” – nàng ngẩn ra.

 

“Ý ta là, muội có điều kiện nào khác không?”

 

“Không còn.”

 

“Không còn?” – Tô Miễn cao giọng.

 

“À thì... vốn là còn một chuyện. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-18.html.]

Muội từng nghĩ nhà huynh quyền thế, có thể giúp cứu cô gái bị bọn cướp bắt đi. 

Nhưng rồi huynh đã dẹp cả ổ cướp rồi, muội cảm thấy rất vui. 

Vậy nên, không còn gì cần nữa.”

 

“Không được. Nhóc câm, muội vẫn có thể đòi thêm điều gì đó.” – Tô Miễn nhẹ giọng nói.

 

“Vậy.. muội nghĩ thử nhé. 

Hay là huynh cho Phùng chưởng quầy quay lại làm chưởng quầy Tụ Hương Lầu?”

 

“Được.”

 

“Cảm ơn huynh, Tô công tử, huynh thật là người tốt.”

 

“Còn nữa không?” – hắn hỏi tiếp.

 

“Hử?”

 

“Muội còn gì muốn nói, muốn xin không?”

 

“Ờm… thật sự không còn.”

 

“Muội nghĩ lại xem, nghĩ kỹ vào.”

Ánh mắt Tô Miễn nhìn nàng lặng lẽ mà chăm chú, dường như mang theo một tia hy vọng.

“Muội có ơn cứu mạng với ta. Dù muội muốn gì, ta đều sẽ đáp ứng.”

 

“Không đâu, Tô công tử. Huynh hiểu lầm rồi.”

Tiểu Liễu nghiêm túc nhìn hắn.

“Khi cứu huynh, muội không hề nghĩ đến hồi báo. 

Khi ấy vừa vặn là huynh. Nếu đổi lại là người khác, muội cũng sẽ cứu.”

 

Ánh mắt nàng thẳng thắn, lời nói dứt khoát.

Rõ ràng nàng thật sự chẳng có điều kiện gì muốn nói nữa.

 

Tô Miễn thở dài, từ trong người lấy ra miếng ngọc bội, đưa cho nàng.

“Vậy cho ta được đưa ra một yêu cầu, được không?”

 

“Hả?”

 

“Miếng ngọc này, vẫn là của muội.”

 

“Không được. Muội không thể nhận. 

Đây là di vật của mẫu thân huynh. 

Huynh từng nói sẽ dành tặng người mình yêu.”

 

Tiểu Liễu vội xua tay, ý bảo hắn hãy cất lại.

 

Tô Miễn mím môi, mặt thoáng đỏ, có phần bực mình:

“Muội thật là ngốc!”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Tiểu Liễu, mười sáu tuổi, đầu óc lanh lợi, nhưng chuyện tình cảm thì ngây ngô vụng về.

Nàng đứng lên, nói với hắn:

“Nếu không còn gì nữa, muội đi trước đây.”

 

Nàng vừa quay lưng bước đi, một thân hình đàn ông bất ngờ lao tới, đụng sầm vào lưng nàng, ép sát nàng vào cánh cửa.

Tiểu Liễu “á” lên một tiếng, đầu đập vào cửa, đau điếng.

Quay lại thì thấy là Tô Miễn hấp tấp đuổi theo, đứng không vững.

 

Hắn chống tay giữ nàng trước cửa, thấy trán nàng đỏ ửng thì hoảng hốt:

“Muội không sao chứ, nhóc câm? 

Xin lỗi, ta đứng không vững…”

 

Tiểu Liễu vừa xoa trán vừa lầm bầm:

“Không sao. Mà đừng gọi muội là nhóc câm nữa, gọi muội là Tiểu Liễu.”

 

“Biết rồi.”

 

Tô Miễn đưa tay lên, định chạm vào trán nàng. 

Nhưng không hiểu sao, tay hắn lại trượt xuống, khẽ nắm lấy tay nàng.

 

Khoảng cách giữa hai người gần như không còn.

Hắn siết tay nàng, ép lên cánh cửa.

 

Tiểu Liễu không nhúc nhích được, mắt đầy nghi hoặc, ngẩng lên nhìn hắn.

Ánh sáng trưa chiếu qua cửa sổ mờ ảo, bị thân hình hắn che khuất một phần.

Ngược sáng nên nàng không nhìn rõ nét mặt hắn.

Chỉ thấy hắn cúi xuống, từ từ tiến sát lại gần, vành tai đỏ rực trong ánh sáng.

 

“Tiểu Liễu, muội có thể đồng ý với ta một chuyện được không?”

 

“Đồng... đồng ý chuyện gì?”

Toàn thân nàng ngập trong hương thơm nhẹ từ người hắn, đầu óc mơ hồ, tim đập loạn xạ.

 

“Ta với muội… nhìn cũng nhìn rồi, ôm cũng ôm rồi…”

Tô Miễn cúi đầu, trán nhẹ tựa vào trán nàng, lông mi dài khẽ run, chạm vào má nàng, nhột đến tê dại.

“Có thể nhận lấy ngọc bội và cùng ta ở bên nhau được không?”

 

Câu nói vừa dứt, sợi dây thần kinh cuối cùng trong đầu Tiểu Liễu rốt cuộc cũng nối lại.

Nàng giật mình hoảng hốt, mạnh tay đẩy hắn ra, rồi chạy mất.

 

Loading...