Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-07-31 08:56:45
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yêu tinh hoa mai sống tại núi Tùng Quả, thuộc dãy Hoa Sơn. 

Nghe Ô Xà Ngọc Kinh Tử, tu hành bảy trăm năm, nhưng vì cầu mưa cho dân làng mà lộ nguyên hình, thương nặng, cuối cùng chính dân làng phanh thây ăn thịt.

Còn bạn của nàng – tiểu nhân sâm tinh, về vì vướng tình kiếp, cũng lỡ tay c.h.ế.t trong tay yêu.

 

Yêu tinh hoa mai từng đuổi theo một đạo sĩ, hỏi “Vì ?”

nỡ g.i.ế.c nàng, nên đến , đạo sĩ nàng bám theo đến đó.

 

Nàng cứ thế hỏi suốt một năm: hỏi về nhân quả, hỏi về thiên lý, hỏi Đạo rốt cuộc ở .

Cuối cùng, vị đạo sĩ gác kiếm rút nữa, từ đó còn trảm yêu trừ ma.

Về , hai sống ẩn cư bên , thành vợ chồng, cùng ở trong một ngôi làng nhỏ.

 

, Thân Chu tìm họ.

Hắn đưa yêu tinh hoa mai , g.i.ế.c c.h.ế.t đạo sĩ

Sau đó, mỉm với nàng:

 

“Ngươi đến Doanh Đô, hỏi thủ hộ Đại Vu nơi — Mộ Dung Chiêu:

Đạo của ?

Nếu ngươi hỏi , sẽ trả trượng phu cho ngươi.”

 

Yêu tinh hoa mai liều lĩnh cả hồn lẫn hình, tiêu hao bộ yêu đan, tìm đến Mộ Dung Chiêu.

Mộ Dung chỉ một câu: “Ta đây.”

 

Yêu tinh hoa mai hỏi: “Vậy g.i.ế.c là đạo ư?”

 

Mộ Dung đáp.

 

sớm nhận : yêu tinh hoa mai chết, chỉ là một huyễn ảnh điều khiển bởi rối tà thuật của Thân Chu.

Nếu đáp lời, thì cùng khoảnh khắc yêu tinh hoa mai tan biến, sẽ trúng một tầng ảo cảnh mà Thân Chu thiết lập.

 

Ảo thuật thể mất mạng, nhưng sẽ khiến những câu hỏi của yêu tinh hoa mai , khắc sâu tâm trí .

Còn nếu đáp, huyễn ảnh yêu tinh hoa mai sẽ mãi thể tiêu tan.

 

Mộ Dung thể g.i.ế.c nàng.

Bởi vì, nàng chỉ đang hỏi về Đạo của nữa .

 

Giết nàng tức là thừa nhận thể rõ thiên đạo.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Không g.i.ế.c vẫn là thể rõ thiên đạo.

 

Giết giết, đáp đáp, đều sẽ trở thành vết nứt trong lòng Mộ Dung Chiêu.

Mà đó, chính là mục đích cuối cùng của Thân Chu:

 

Gieo xuống trong lòng Mộ Dung Chiêu một “tâm ma”.

 

... ...

 

Trương Nhuận Trạch hỏi Tống Thao:

“Vậy đó chuyện giải quyết thế nào?”

 

1.

 

Tống Thao mỉm :

 

“Là Liên Khương mặt, lén lút lưng Mộ Dung tìm tới yêu tinh hoa mai, dùng một tràng lý lẽ ngang ngược cãi tay đôi, lấy gậy ông đập lưng ông, khiến yêu tinh hoa mai nghẹn lời.

Nàng tự phá huyễn thuật khống chế, đó cảm thấy lòng hả mà tiêu tan.”

 

Trương Nhuận Trạch: “.....”

 

Đối với bản lĩnh “đấu võ mồm” và não bộ vòng vèo của Liên Khương, Trương Nhuận Trạch từng nghi ngờ.

điều thực sự là:

Tâm ma đó, rốt cuộc diệt trừ thế nào?

 

Tống Thao đáp:

 

“Yêu tinh hoa mai hỏi về Đạo, Mộ Dung thì khổ sở. 

Đó là một trong những bản lĩnh nhất thời đó mà còn sợ nảy sinh tâm ma, tìm cách giải… 

Còn hiện tại, tâm ma hình thành, e là còn cách nào tiêu trừ nữa .”

 

Trương Nhuận Trạch ngập ngừng:

“Nhờ Đế Quân giúp cũng ?”

 

Tống Thao lắc đầu:

 

“Trương Nhuận Trạch, trong lòng , nàng tin tưởng vững chắc rằng nàng chính là một phần của

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-189.html.]

thừa nhận, nhưng sự thật là nàng thật sự là một phần con .

Muốn g.i.ế.c nàng, chẳng khác nào tự tay g.i.ế.c chính .”

 

“Thế... còn cách nào khác ?”

 

“Có.” – Tống Thao đáp –

“Ngay từ đầu , con đường cứu rỗi, là ở nơi bản tâm.”

 

Nàng chăm chú :

 

“Ngoài bản , ai thể cứu

Vậy nên, đến là để từ biệt với ngươi. 

Ta nhập thế .”

 

“Nhập thế?”

Trương Nhuận Trạch ngẩn , phản ứng , nhất thời hoảng loạn:

“Cô định đầu thai chuyển kiếp ?”

 

Ta , trải qua sinh lão bệnh tử, yêu hận tình si, cho đến khi bản tâm trở nên sáng tỏ, con đường đến và của chính , khi mới thể .”

 

“Tống Thao... ...

nên gì nữa...

cũng hề chuẩn tâm lý.

Chuyện ... thật sự quá đột ngột.”

 

Trương Nhuận Trạch cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng khi thốt , nghẹn ngào.

 

“Vậy là sẽ thể gặp cô nữa đúng ?”

 

Tống Thao mỉm , đưa tay vỗ vai :

 

“Ta chỉ thôi, biến mất , duyên nhất định sẽ gặp

Ngươi thế hả? 

Biết là ngươi trọng tình nghĩa, nhưng đàn ông con trai thì đừng rơi lệ dễ thế, đừng mấy trò mất mặt ?”

 

Lời nhẹ nhàng khiến Trương Nhuận Trạch khẽ ngẩng đầu, chớp mắt mấy cái, gắng ngăn dòng nước mắt đang dâng lên.

Cậu hít sâu một , dậy, hai tay đút túi, :

 

“Vậy... khi cô ... thể ôm một cái ?”

 

Chàng trai cao lớn , nở nụ nghịch ngợm, đôi mắt cong cong.

Tống Thao cũng dậy, dang tay :

 

“Tới , bạn học Trương.”

 

Trương Nhuận Trạch cao lớn, nên khi ôm , Tống Thao lọt thỏm trong lòng .

Cằm tựa lên mái tóc nàng, hít lấy hương thơm thoảng thần linh, cuối cùng vẫn kìm nghẹn ngào:

 

“Tống Thao, đời chỉ một kiếp là Trương Nhuận Trạch.

Thật , chúng sẽ còn gặp nữa, ?

Khi cô trở , đời còn nữa .

với thần linh mà , chỉ là một khách qua trong ngàn vạn năm của cô.

vẫn mong, cô hãy nhớ đến , nhớ là từng xuất hiện bên cạnh cô,

Nhớ tên là Trương Nhuận Trạch.”

 

“Ngươi nữa

Gì mà sướt mướt thế …”

Tống Thao nhịn bật .

 

Trương Nhuận Trạch nghẹn bật theo:

 

“Cô cũng trọng tình nghĩa mà… 

Không thể cho sướt mướt một ?”

 

“Được , ngươi tiếp tục sướt mướt .”

 

“Bị cô cắt ngang thế , chẳng gì nữa…”

 

“Không , cứ từ từ nghĩ.”

 

“Ừ… Tống Thao, cô nhất định bảo trọng đấy.”

 

Loading...