Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Trước kỳ thi,  nhờ  gửi thư gọi  lên phủ thành ở bên cạnh. 
Ta  ngoài trường thi, lòng như lửa đốt,  đầu mới  khoa cử khổ sở đến  — bọn họ  nhốt trong  suốt chín ngày chín đêm.
Thế mà Triệu Thanh Trúc khi  khỏi trường, dù cả  hư thoát đến sắp ngã, mặt mày vẫn rạng rỡ, mừng rỡ  với :
“Chủ khảo   là một vị thanh liêm, chuyện của chúng ,  hy vọng .”
Mãi cho đến khi thánh chỉ đưa tới tận cửa,  mới  cái “hy vọng”  là gì —  đem chuyện của    trong bài thi, chủ khảo xem xong dâng tấu lên hoàng thượng, chiếu thư ban xuống,  tuyên   kinh.
Chúng  còn  kịp báo tin cho  nhà rằng   trúng cử, thì   xe ngựa khẩn cấp đưa thẳng tới hoàng thành. 
Ta cả huyện lệnh còn  từng thấy, nay chớp mắt   diện thánh, như bước  trong vở tuồng.
Triệu Thanh Trúc  bảo, may mà   từng gặp huyện lệnh, nếu  thì phương pháp  sớm  tham quan nuốt mất, thành công lao của kẻ khác. Bởi   mới  cho   ,  ngày đêm khổ học, đều vì giờ phút .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-uc-nay-mam/chuong-15.html.]
Hoàng cung thật lớn, chỉ một    . Người dẫn đường dặn  cúi đầu,    ngang ngó dọc, hoàng thượng  hỏi thì   lên tiếng.
Ta ôm một chồng giấy rẻ tiền, dâng lên  long nhan, trong lòng run như cầy sấy. 
Vịt Bay Lạc Bầy
Triệu Thanh Trúc  dặn: càng mộc mạc càng đáng tin.
Không  qua bao lâu — hoặc chỉ chớp mắt —  tiếng uy nghiêm cất lên hỏi:
“Ngươi   khi quân là tội diệt tộc ? Trẫm hỏi  một , ngươi quả thật  cách cải tiến giống lúa giống?”
Ta sợ lắm, nhưng vẫn cố trấn định, giọng run run mà đáp:
“Dạ… dân nữ .”
Triệu Thanh Trúc từng , chỉ cần bệ hạ tin lời , thì  sẽ  cơ hội đem giống  gieo khắp bốn phương ruộng đất, nuôi sống  thật nhiều thật nhiều .