Triệu Thanh Trúc bảo  thông minh, quyển sách   học còn nhanh hơn cả a tỷ . Thế nhưng đến khi học xong,   mong  đừng thông minh như thế, bởi  sắp rời .
Tẩu tử dỗ dành  rằng:  lên huyện học, tuy chẳng thể thường về, nhưng nay     chữ,  thể  thư cho . Còn  thì lén bảo , Hồ đồng sinh là sư phụ ,  hứa sẽ   tiếp tục dạy  học.
Ngày  lên đường, Triệu Thanh Trúc trịnh trọng  với : “Nha Nhi, từ nay mỗi tháng một phong thư,  kể rõ cho    học  những gì. Đây là lời hứa giữa chúng ,    giữ tín.”
Ta gật đầu thật nghiêm túc. Thế nhưng, những lời lẽ “chi hồ giả dã” trong sách thật là buồn chán. Những quyển sách  khác hẳn học nhận chữ. Hồ đồng sinh chỉ bắt  học thuộc,  chẳng giống Triệu Thanh Trúc kể bao điều thú vị.
Hồ đồng sinh còn hùng hồn  rằng: học để  thi, thuộc lòng là căn cơ. Ông chỉ là đồng sinh, nếu giảng  điển cố,  chẳng  về quê sống.
Ông  thật,  cũng  thật, chu miệng bĩu : “Nữ nhi      thi, học thuộc thì để  gì?”
Tội nghiệp ông già,  một nha đầu như   cho râu tóc dựng ngược, giận suốt hai ngày. 
Sau đó lục trong nhà  một quyển “Tam tòng tứ đức”, ném xuống  mặt , :
 “Ta quên mất, ngươi là nữ nhi,  thi cử gì. Quyển  là năm đầu tiên   cha mua về, định bụng  nữ nhi sẽ dạy nó học, tiếc  cả đời chẳng sinh nổi, giờ tiện tay giao cho ngươi.”
Quyển sách , quả thực là thứ trời đánh. Ta  ba ngày thì tức ba ngày. Không lạ gì chẳng  tiểu cô nương nào dám đầu thai  nhà ông .
Theo sách đó, những  như nương  và tẩu tử— véo tai trượng phu, chuyện lớn trong nhà đều quyết —đều  đem  ngâm lồng heo. 
Tức quá  chịu nổi,  đem quyển sách  thật sự ném xuống sông, cho nó “ngâm” luôn lồng heo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-uc-nay-mam/chuong-5.html.]
Nương  đuổi đánh  mấy ngày trời,  đánh  mắng: “Đồ phá của! Đó là giấy đấy! Dù  ném cũng ném vô bếp nhóm lửa, còn hơn quăng xuống sông chỉ  cái bụm!”
Tẩu tử che miệng  trộm, nhưng  lén  với : “Nương là đánh cho Hồ đồng sinh coi thôi. Thực  bà chẳng   học mấy thứ đó . Nữ nhi học mấy chuyện , chỉ chuốc thiệt thòi  .”
Ta  giấu  chuyện, đem hết nỗi phiền   thư cho Triệu Thanh Trúc, hỏi  nếu   học nữa,   giận  .
Lần ,  hồi âm  lâu.
Thư từ giữa  và  đều nhờ gã hàng rong ở làng bên làng bên nữa chuyển giúp. Gã  mỗi mùng một và rằm đều lên miếu Thành Hoàng gần trường học bán hàng, chỉ cần cho một văn tiền,  sẽ tiện tay mang .
Ta hỏi gã hàng rong: “Huynh   gầy  ?”
Hắn gãi đầu đáp: “Ta là nam nhân,  rảnh mà để ý  khác gầy béo.   mắt   hai quầng thâm to tướng, trông như   chuyện phiền lòng, ngủ chẳng ngon giấc.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Nghe xong  càng thấp thỏm, cắn răng mở thư  . Hắn  chữ vẫn ngay ngắn như cũ, nội dung như :
“Nha Nhi bình an,  nhà đều khỏe. Phiền muộn của ,   . Ban đầu quả thật  hiểu, từng  mấy trang định khuyên  về cái lợi của việc  sách.  sáng nay đột nhiên thông suốt. Rồng sinh chín con, mỗi con một vẻ, huống chi là . Đọc sách là chí hướng của ,  chắc cũng là của . Việc học  thể tạm gác , nhưng thư tháng nào cũng  , dù chỉ là kể rằng hôm nay  ngẩn   một đóa hoa cũng .”
Thư  thường  đơn giản dễ hiểu, nhưng phong thư  khiến  vui hơn bao giờ hết. Hắn  giận ,  còn mong    kể mỗi ngày trôi qua thế nào.
Vậy nên    tỉ mỉ. Từ nhỏ đến lớn,  thích nhất là trồng cây. Hồi còn yếu, chỉ đào đất trồng hoa trồng cỏ trong sân. Nay khỏe hơn chút,  theo cha  đồng, theo  chăm vườn rau.
Toàn là chuyện nhỏ nhặt, sợ  quên,  bèn mua loại giấy rẻ nhất của hàng rong, dùng nhánh cây đốt thành than, mỗi ngày chép . Chọn  vài hôm thú vị nhất,  gửi cho Triệu Thanh Trúc, coi như là thư gửi cho .