LÀ ANH ĐÁNH MẤT - Chương 3: Màn kịch lố bịch

Cập nhật lúc: 2025-05-01 15:32:59
Lượt xem: 142

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em định làm gì? Nhất định phải làm lớn chuyện đến vậy sao? Được rồi, anh xin lỗi! Xin lỗi được chưa? Làm ơn đi, đừng làm loạn nữa có được không?!” – Anh ta vừa gào lên vừa nổi gân xanh đầy trán, miệng thì nói xin lỗi, nhưng ánh mắt lại trống rỗng không chút thành ý.

 

“Tốt nhất anh tránh xa tôi ra! Tờ xét nghiệm ADN kia đến con dấu cũng không có, chỉ có đám ngu ngốc mới tin. Đợi tôi công bố bản thật ra để chứng minh con tôi trong sạch, chúng ta ly hôn. Anh cứ việc cưới Thẩm Nhược Dao, danh chính ngôn thuận làm chồng cô ta!”

Tôi gần như gào lên.

 

Cố Kỳ Ngôn chưa từng thấy tôi nổi giận như vậy. Trước giờ, tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời anh, chưa từng cãi trái một câu.

 

Nhưng anh lại quên mất rằng — với một người mẹ, con cái là điểm cấm kỵ không ai được phép chạm vào.

 

“Cô đừng có mơ! Chuyện của Nhược Dao tôi nhất định phải lo. Tôi không để cô – cái loại đàn bà độc địa như cô – phá hoại giữa chừng đâu, đừng phí công nữa.”

 

Vừa nói, Cố Kỳ Ngôn vừa dùng sức tách từng ngón tay đang siết chặt của tôi ra.

 

Giật lại mớ tóc tôi vừa nhổ khỏi đầu anh.

 

“Muốn cút thì tự cút đi, đừng mang theo Tinh Hà!”

 

Nhưng thằng bé đã nhào vào lòng tôi.

 

“Con muốn ở với mẹ! Con không muốn sống cùng cô kia với em trai đâu!”

 

Cố Kỳ Ngôn tức đến bật cười: “Được thôi, hai mẹ con cứ cút đi, ở ngoài mà suy nghĩ lại cho kỹ! Bao giờ thông suốt rồi hẵng quay về!”

 

Nói xong, anh ta chẳng hề nể nang chuyện tôi đang mang thai, thẳng tay đẩy hai mẹ con tôi ra khỏi cửa.

 

“Rầm!” – cánh cửa lớn lạnh lùng khép lại.

 

Tôi đứng yên nhìn cánh cửa đó mấy giây, rồi quyết đoán quay lưng, dắt con rời đi.

 

Tôi gọi taxi, đưa con đến bệnh viện.

 

Sau khi xử lý vết thương cho Tinh Hà, tôi đến thẳng khoa sản.

 

“Chào bác sĩ, làm phiền đặt giúp tôi lịch phá thai sớm nhất có thể.”

 

Bác sĩ nhìn bụng tôi, nhíu mày: “Chị mang thai cũng phải sáu tháng rồi đúng không? Sao không bỏ sớm hơn?”

 

Tôi cúi đầu.

 

“Chồng tôi… anh ấy ch ế t rồi.”

 

Nghe vậy, bác sĩ khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn tôi đầy cảm thông. Cả ánh mắt nhìn Tinh Hà cũng thêm mấy phần xót xa.

 

“Phụ nữ một mình nuôi hai đứa trẻ đúng là không dễ. Vậy tôi đặt lịch cho chị vào thứ Hai tuần sau nhé.”

 

Tôi thuê một phòng khách sạn gần trường mẫu giáo để tiện đưa đón Tinh Hà trong hai ngày tới.

 

Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp lòng ác ý của người đời.

 

Vừa xuất hiện, tôi và con đã thu hút ánh nhìn soi mói từ khắp nơi.

 

“Chậc, mẹ con loại đàn bà kia da mặt dày thật đấy, hôm nay còn dám vác mặt tới.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/la-anh-danh-mat/chuong-3-man-kich-lo-bich.html.]

“Bị chồng bóc mẽ chuyện con hoang ngay trước bao người mà vẫn sống nhởn nhơ. Nếu là tôi chắc đã nh-ả-y lầu từ đời nào rồi.”

 

“Tôi sẽ nói với cô Trương là hôm nay không được cho con tôi chơi với thằng nhóc đó.”

 

Tinh Hà còn nhỏ, lại cực kỳ nhạy cảm, vừa nghe mấy lời ấy đã bật khóc nức nở.

 

Thằng bé nhất định không chịu bước vào trường.

 

Tim tôi đau nhói, nước mắt đã chực trào nhưng vẫn cố nuốt ngược vào trong.

 

“Không sao, con à. Mẹ xin nghỉ dẫn con đi chơi.”

 

Tôi quay người định đưa con đi thì bất ngờ trông thấy một chiếc xe van sang trọng dừng lại trước cổng trường.

 

Cố Kỳ Ngôn đang lái xe, phía sau là Thẩm Nhược Dao cùng con trai cô ta.

 

Chu Minh Minh bước xuống xe trong bộ đồ trẻ em thiết kế riêng, đôi giày hàng hiệu giới hạn có giá hàng vạn tệ, dáng vẻ kiêu ngạo đến chói mắt.

 

Ngay cả trong ngôi trường toàn con nhà quyền quý này cũng ít thấy trẻ con được "trang trí" như vậy.

 

Đám phụ huynh vừa rồi còn mỉa mai tôi, giờ đã vội vã vây quanh bợ đỡ.

 

“Đấy mới là con ruột, còn thằng kia là con hoang. Cố tổng tận tay đưa đón thế kia cơ mà.”

 

“Tôi đoán rồi mà, chắc con mẹ kia giở trò nên Cố tổng mới tưởng mình làm cha. Gặp đúng đứa con hoang có nét giống là bị lừa ngay.”

 

Tinh Hà vừa thấy bố đã vội vùng khỏi tay tôi, chạy nhào tới.

 

“Bố ơi! Bố nói với họ đi! Con không phải là con hoang mà…”

 

Nhưng điều tôi không ngờ là — một lần nữa, Cố Kỳ Ngôn lại khiến tôi c.h.ế.t lặng.

 

Anh ta hất con trai mình ra, mặt lạnh như băng, ánh mắt như nhìn người dưng.

 

“Ai là bố cậu? Nói năng linh tinh cũng phải coi tình huống! Hôm nay tôi đến để làm thủ tục nhập học cho con trai tôi – Cố Minh Minh. Tránh ra!”

 

Cố Minh Minh?! – Cố Kỳ Ngôn lại để Chu Minh Minh đổi họ, để trọn vai trong màn kịch lố bịch này sao?!

 

Tinh Hà đứng chôn chân, nhìn người bố từng quen thuộc như hóa thành người xa lạ.

 

Thằng bé sốc đến mức không còn rơi được giọt nước mắt nào.

 

Tôi nghiến răng kéo con về, siết chặt bàn tay nhỏ bé run rẩy ấy.

 

“Phải. Ông ta không phải bố con. Hạng người như vậy – không xứng làm bố con! Mình đi thôi.”

 

Dù trên gương mặt non nớt của con vẫn còn đầy do dự, nhưng cuối cùng thằng bé vẫn gật đầu, lặng lẽ đi theo tôi.

 

Phía sau, vẫn có tiếng người khe khẽ nói.

 

“Đấy, thế mới đúng chứ. Con hoang mà cũng đòi so với con ruột à?”

 

Loading...