LÀ ANH ĐÁNH MẤT - Chương 5: Em quá tàn nhẫn rồi!

Cập nhật lúc: 2025-05-01 15:35:43
Lượt xem: 403

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi xoa thái dương, mỉa mai cười khẽ.

 

“Anh đúng là tham lam đến không biết xấu hổ. Anh chẳng đã có con trai rồi sao? Tôi nhớ không lầm là tên Cố Minh Minh cơ mà. Chúng ta đã ly hôn, cái thai trong bụng tôi xử lý thế nào, anh nghĩ tôi cần hỏi qua ý kiến anh à?”

 

Đúng lúc này, cửa nhà bật mở từ bên trong.

 

Tinh Hà ló đầu ra, nhìn thấy tôi thì nhoẻn cười rạng rỡ:

 

“Mẹ ơi, mẹ về rồi à!”

 

Nhưng khi thấy người đứng bên cạnh tôi, nụ cười của thằng bé dần nhạt đi, ánh mắt đầy cảnh giác.

 

“Con trai, lại đây nào. Con nhớ bố lắm đúng không? Để bố ôm một cái.”

 

Cố Kỳ Ngôn ngồi thụp xuống, dang rộng vòng tay.

 

Nếu là trước kia, thằng bé đã nhào tới ôm lấy anh ta đầy háo hức. Nhưng giờ đây, nó chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

 

Nó sợ.

 

Sợ nếu lại nhào tới, sẽ lại bị đẩy mạnh ra trước bao ánh mắt và nghe những lời nhục nhã.

 

“Tinh Hà, con không phải vẫn luôn muốn có bộ Lego mới sao? Đi thôi, bố dẫn con ra trung tâm thương mại mua.”

 

Nhưng Tinh Hà vẫn đứng im tại chỗ, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi.

 

Cố Kỳ Ngôn dường như đã hiểu ra điều gì.

 

“Giang Tử Ninh, em quá tàn nhẫn rồi! Vì chuyện của người lớn mà em xúi con không nhận anh, em có còn là người nữa không?!”

 

Tôi cười khẩy.

 

“Vậy ai là người đầu tiên không nhận ai?”

 

Giữa lúc không khí căng như dây đàn, bố tôi nghe động liền bước ra, mặt mày u ám.

 

Vừa thấy bố tôi, Cố Kỳ Ngôn lập tức cúi gằm mặt, lí nhí chào:

 

“Cháu… chào… bố…”

 

“Cậu còn mặt mũi đến đây à?” – Bố tôi lạnh lùng.

 

“Còn nhớ năm đó cậu đã hứa gì không? Hứa sẽ đối xử tốt với Tử Ninh đến suốt đời. Giờ thì sao? Có chút thành tựu rồi thì quay lưng luôn, đến con ruột cũng phủi bỏ đúng không?”

 

“Vậy càng tốt. Vài ngày nữa chúng tôi sẽ đưa Tinh Hà đi đổi sang họ Giang! Đứa con cậu không cần – chúng tôi cần!”

 

Nghe vậy, Cố Kỳ Ngôn hoàn toàn hoảng loạn.

 

Anh ta khuỵu gối, quỳ phịch xuống đất, nước mắt nước mũi ròng ròng:

 

“Bố… vợ ơi… tất cả là lỗi của anh, là anh bị ma quỷ che mắt. Em muốn trừng phạt thế nào cũng được… Nhưng Tinh Hà là con trai duy nhất của anh! Xin em, xin bố, đừng tước đi quyền làm cha của anh…”

 

Lời lẽ giả tạo khiến tôi bật cười, cười đến run cả người.

 

“Không ai tước quyền của anh cả – là chính anh tự buông bỏ đấy!”

 

Nói rồi, tôi và bố cùng lôi thẳng anh ta ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/la-anh-danh-mat/chuong-5-em-qua-tan-nhan-roi.html.]

 

Sợ Cố Kỳ Ngôn lại tìm đến quấy rầy, tôi quyết định nghỉ ngơi vài ngày rồi đưa con đi du lịch.

 

Chuyện đi học cứ tạm gác lại.

 

Con tôi đã phải chịu quá nhiều tổn thương tinh thần, nếu không kịp thời điều chỉnh, rất có thể sẽ để lại chấn thương tâm lý lâu dài.

 

Vài ngày sau, tôi mua hai vé bay đến Hồng Thành.

 

Disney mà Cố Kỳ Ngôn từng hứa mãi không thực hiện – lần này, tôi sẽ đích thân đưa con đi.

 

Vừa nhìn thấy công viên rực rỡ sắc màu, ánh mắt Tinh Hà liền bừng sáng, mọi buồn phiền trước đó dường như đều tan biến.

 

Tôi đặt luôn khách sạn gần khu vui chơi, ở lại ba ngày để con có thể chơi cho thoả thích.

 

Đến ngày thứ ba, chúng tôi tình cờ gặp đoàn mascot diễu hành.

 

Tinh Hà hào hứng khi thấy nhân vật hoạt hình yêu thích, vội chạy tới tương tác.

 

Nhưng đúng lúc ấy, người mặc mascot đột nhiên tháo mũ ra.

 

— Là Cố Kỳ Ngôn.

 

Vừa nãy con còn cười toe toét gọi ơi ới, giờ thì nụ cười trên gương mặt non nớt ấy dần dần tan biến.

 

Thằng bé lùi lại mấy bước, chạy thẳng về phía tôi.

 

“Con trai, sao rồi? Bất ngờ không? Bố đã nấp ở đây cả buổi sáng để đợi tạo bất ngờ cho con đấy!”

 

Trong bộ mascot nóng nực, mồ hôi anh ta tuôn ra như tắm.

 

Cố Kỳ Ngôn đắm chìm trong “màn kịch cảm động” do chính mình đạo diễn.

 

Anh ta không hề nhận ra… nét mặt tôi và con – đã hoàn toàn không còn niềm vui nào nữa.

 

“Tôi hỏi anh, anh đến đây làm gì?” – Giọng tôi lạnh hẳn, không vui mà cũng chẳng ngạc nhiên.

 

Đối với một đứa trẻ, Disney là thế giới cổ tích sống động.

Tất cả các nhân vật hoạt hình đều là thật.

 

Còn hành động của Cố Kỳ Ngôn – chẳng khác nào phá nát giấc mơ thuần khiết đó.

 

“Anh… anh chỉ… Hôm nay là sinh nhật của Tinh Hà. Ngay khi biết hai mẹ con đến Hồng Thành, anh đã nghĩ sẽ tạo cho con một bất ngờ ở đây.”

 

“Giang Tử Ninh, em vất vả rồi… Trông em gầy đi nhiều lắm.” – Anh ta nhìn tôi đầy xót xa, nói như thể chưa từng là người gây ra tất cả.

 

Chỉ tiếc là – vừa thấy mặt anh ta, mọi hứng thú đi chơi trong tôi đều biến mất.

 

“Anh cố tình đến đây… chỉ để phá hỏng không khí à?”

 

Lời tôi vừa dứt, nụ cười trên mặt Cố Kỳ Ngôn lập tức cứng lại.

Lần đầu tiên, tôi thấy rõ sự bối rối và lúng túng trên gương mặt luôn tự tin ấy.

“Phá hỏng…? Nhưng trước đây, mỗi lần đi chơi chẳng phải em và con đều thích có anh đi cùng sao? Trước là do anh bận việc… bây giờ anh…”

 

Tôi chẳng buồn để anh ta nói hết.

 

“Đủ rồi. Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ.” – Tôi nhấn giọng.

“Anh bây giờ còn thích món đồ chơi lúc mình năm tuổi nữa không?”

Loading...