LÀ ANH ĐÁNH MẤT - Chương 7: Mẹ là siêu nhân của con

Cập nhật lúc: 2025-05-01 15:39:26
Lượt xem: 828

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ta xông tới, dùng toàn lực đẩy cô ta ra.

 

“Tôi giúp cô chỉ vì nể mặt mẹ cô có ơn với nhà tôi! Nhưng cô không nên xúi giục những phụ huynh kia nói xấu vợ tôi, vu oan cho con tôi!”

 

“Là cô vô tình trước! Chỗ học kia vốn là của con tôi! Để nó làm thiếu gia hai tuần còn chưa đủ chắc?!”

 

Vụ xét nghiệm ADN đang là đề tài nóng, nên những phụ huynh đang đứng chờ con lập tức bu lại xem.

 

Tôi cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, ngồi bệt dưới đất thở hồng hộc như người ch ế t hụt.

 

Tinh Hà vừa bước ra khỏi cổng, nhìn thấy cảnh tượng ấy lập tức chạy đến.

 

“Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ không sao chứ?”

 

Ánh mắt thằng bé đảo qua hai người đứng đối diện – Cố Kỳ Ngôn và Thẩm Nhược Dao.

Nó tuy còn nhỏ nhưng không ngốc.

 

“Chú à, nếu không còn gì thì… cháu xin phép đưa mẹ về trước.” – Giọng nói bình tĩnh lạ thường.

 

Hai giây sau, thằng bé đỡ lấy tay tôi, đưa tôi rời đi.

 

“Chú… chú ư?” – Cố Kỳ Ngôn giật mình, mắt đỏ hoe.

 

“Tinh Hà… sao con lại gọi bố là ‘chú’? Con quên rồi sao? Trong người chúng ta cùng chảy một dòng máu!”

 

Tinh Hà lắc đầu, ánh mắt nhìn anh ta như thể nhìn một người xa lạ.

 

“Người ta nói… chú không phải bố cháu.”

 

“Nhưng không sao đâu ạ. Không phải thì thôi. Miễn là mẹ là mẹ của cháu là được rồi.”

 

Sau khi mẹ con tôi rời đi, Cố Kỳ Ngôn vẫn đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Mãi đến khi xe lăn bánh, qua gương chiếu hậu tôi thấy một người đàn ông cao lớn bỗng quỳ gục xuống giữa sân trường, khóc lớn như một đứa trẻ.

 

Anh ta vừa khóc vừa tự tát liên tục vào mặt, không thèm để ý xung quanh có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn.

 

Việc học hành của Tinh Hà đã ổn định trở lại.

Còn phía bên bố tôi cũng báo cho biết tình hình của tập đoàn Cố thị sau khi rút vốn toàn bộ.

 

Tuy Cố Kỳ Ngôn ngoài mặt không nói gì, nhưng không giấu được sự khốn đốn.

 

Hàng loạt hợp đồng bị hủy.

Cổ phiếu lao dốc không phanh.

 

Vì trong đơn ly hôn có ghi rõ “ra đi tay trắng”, nên để duy trì dòng tiền, Cố Kỳ Ngôn đành phải bán tháo tài sản công ty.

 

Nhưng một công ty chỉ có chi mà không có thu – thì có chống đỡ mấy cũng sụp.

 

Không bao lâu sau, anh ta tuyên bố giải thể công ty.

 

Hôm đó, khi tôi vừa đón con về, lại thấy bóng dáng Cố Kỳ Ngôn xuất hiện trước cửa.

 

Không còn vest hàng hiệu.

Không còn đồng hồ Patek Philippe tôi từng tặng – chắc đã đem cầm để trả nợ.

 

Trên người anh ta chỉ là chiếc sơ mi trắng cũ kỹ, đầu cúi gằm, rồi phịch một tiếng quỳ gối trước cửa nhà tôi.

 

“Giang Tử Ninh… anh thật sự biết lỗi rồi. Là anh quá tự phụ, quá ngu ngốc, quên mất bản thân từng là ai.”

 

“Khi em từ chối bao nhiêu công tử nhà giàu để chọn lấy anh – anh đã thề cả đời đối xử tốt với em. Vậy mà anh lại bị ma quỷ che mắt, không chỉ tổn thương em, mà còn khiến Tinh Hà chịu khổ…”

 

“Tinh Hà, bố có lỗi với con. Bố mang đồ chơi đến này… Con gọi một tiếng bố được không?”

 

Anh ta quỳ đó, mặc kệ bao nhiêu người qua lại xì xào bàn tán.

 

Tôi mở cửa, liếc nhìn món quà nhỏ dưới chân anh ta – chỉ là một chiếc xe đồ chơi vài chục đồng, loại rẻ tiền bày bán đầy ở cổng trường.

 

Ánh mắt tôi chán ghét.

 

Tinh Hà từ sau lưng tôi ló đầu ra.

 

“Chú à, mấy món xe thế này cháu có nhiều rồi. Chú cứ mang về cho em trai chơi ạ.”

 

Thằng bé nói bằng giọng điềm nhiên, không có chút hứng thú nào.

 

Tôi biết con tôi không phải đứa ham sang chê nghèo.

Chỉ là… vết thương mà Cố Kỳ Ngôn để lại quá sâu.

 

“Cầm đi đi. Tinh Hà sắp vào lớp Một, không có thời gian chơi mấy thứ này nữa.” – Tôi thản nhiên nói.

 

“Anh có quỳ rách chân ở đây thì Giang gia cũng sẽ không bao giờ giúp anh nữa. Cút ngay đi, đừng có làm trò giữa cổng nhà người khác!”

 

Tôi kéo con vào trong, chuẩn bị đóng cửa.

 

Không ngờ anh ta lại dùng tay ngăn cửa lại, bị kẹp đến phồng đỏ cả mu bàn tay.

 

“Em à… anh không tới đây để xin tiền! Anh tới vì nhớ em, nhớ con!”

 

“Cho anh một cơ hội, anh sẽ vực dậy tất cả – cho em và con cuộc sống tốt nhất!”

 

Tôi nghe xong thì cười đến mức ngả nghiêng cả người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/la-anh-danh-mat/chuong-7-me-la-sieu-nhan-cua-con.html.]

 

“Buồn cười thật đấy. Tôi có khả năng cho con mình mọi thứ tốt nhất, việc gì phải ngồi chờ một người từng đẩy mẹ con tôi xuống đáy vực?”

 

Tôi không nể mặt nữa, đẩy mạnh anh ta ra ngoài, rồi dứt khoát đóng sập cửa.

 

Tôi tưởng sóng gió đã qua, Tinh Hà sẽ yên ổn học hết mẫu giáo và lên tiểu học.

 

Nhưng không ngờ…

 

Hôm ấy sau giờ tan học, con đột nhiên nôn mửa không dứt, bụng quặn thắt, cả người nôn đến mức chỉ còn dịch chua…

 

Tôi không nói một lời, ôm lấy con rồi lao thẳng đến bệnh viện.

 

Trong lúc chờ bác sĩ kiểm tra, nhóm chat phụ huynh của trường mẫu giáo cũng đang nháo nhào không ngừng:

 

【Cô giáo ơi, hôm nay trường cho ăn gì vậy? Con tôi về nhà nôn thốc nôn tháo!】

【Nhà tôi cũng thế! Có khi nào là đồ ăn ở bếp ăn không đảm bảo vệ sinh?】

【Nhà tôi Dương Dương nôn đến mức ngất xỉu luôn rồi! Nếu con tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi nhất định kiện các người tới cùng!】

 

Đọc đến đây tôi mới bàng hoàng nhận ra: thức ăn ở trường bị nhiễm độc!

 

Ngay lúc tôi như ngồi trên đống lửa, bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra.

 

“Đã tiến hành rửa ruột xong rồi. May mà lượng ăn vào không nhiều, nên không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là cháu bé đã rất khổ sở.”

 

Nghe vậy tôi mới thở phào, rồi lập tức gọi điện cho hiệu trưởng, giọng nghiêm khắc:

 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong trường các người?!”

 

Hiệu trưởng ở đầu dây bên kia cũng đang hoảng loạn tột độ.

 

Sự cố an toàn thực phẩm ở trường mẫu giáo là chuyện nghiêm trọng – có thể mất luôn chức vụ.

 

Ông ta không ngừng cam đoan sẽ làm rõ sự việc nhanh nhất.

 

Tối hôm đó, ông ta gọi lại:

 

“Đã điều tra xong. Là Thẩm Nhược Dao cải trang lẻn vào trường, lén bỏ chất hóa học cấm vào thức ăn của trẻ.”

 

“May mắn là cô ta không có kinh nghiệm, lại quá hoảng loạn nên liều lượng không gây ch ế t người. Nhưng với những đứa trẻ thể trạng yếu – đó là một cực hình.”

 

Kết quả: Thẩm Nhược Dao bị bắt tạm giam.

Hiệu trưởng vì quản lý lỏng lẻo cũng bị miễn nhiệm.

 

Lúc bị còng tay dẫn đi, Thẩm Nhược Dao vẫn gào lên điên dại:

 

“Đáng chết! Tất cả tụi bây đều đáng ch ế t! Tụi bây bắt nạt con tao! Đặc biệt là Cố Tinh Hà, thằng oắt con ấy ch ế t chưa hả?!”

 

… Không thể tưởng tượng nổi.

 

Ngay lúc cô ta bị đẩy lên xe cảnh sát, Cố Kỳ Ngôn đã thấy tôi trong đám đông đang xoay người rời đi.

 

“Giang Tử Ninh!” – Anh ta chạy đến, nắm lấy tay tôi.

 

“Minh Minh đã được đưa về quê rồi. Em xem, mẹ con cô ta cũng đã chịu trừng phạt! Em tha thứ cho anh được không?!”

 

Tôi hất mạnh tay, vẻ mặt lạnh lùng đầy ghét bỏ:

 

“Là anh trừng phạt họ sao? Tất cả những gì hôm nay có được là do tôi liều mình bảo vệ con trai!”

 

“Nếu để cho anh xử lý, tôi và con đã ch ế t chìm trong nước bọt thiên hạ từ lâu rồi!”

 

“Tốt nhất biết điều thì tránh đường ra! Tôi còn phải vào bệnh viện thăm con.”

 

Cố Kỳ Ngôn muốn đuổi theo, nhưng đã bị vệ sĩ tôi thuê chặn lại.

 

Vài tháng qua, vì lo sợ anh ta quấy rối, tôi thuê vệ sĩ riêng cho cả tôi và con.

 

Gia đình cũng bắt đầu giới thiệu người mới cho tôi – là cậu cả nhà họ Chu, từng ly hôn, đang nuôi một bé trai trạc tuổi Tinh Hà.

 

Sau vài lần gặp gỡ, chúng tôi nhận ra quan điểm sống và tính cách đều hòa hợp.

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đăng ký kết hôn, trở thành một gia đình bốn người.

 

Nửa năm sau – Tinh Hà đã vào lớp Một.

 

Cuối học kỳ, thằng bé được chọn làm học sinh tiêu biểu, lên sân khấu đọc bài tổng kết.

 

Trong đám đông phía dưới, Cố Kỳ Ngôn cũng có mặt, ánh mắt rưng rưng tự hào nhìn con trai.

 

“Con muốn cảm ơn mẹ. Trong lòng con, mẹ không phải người yếu đuối – mẹ là siêu nhân của con.”

 

“Con cũng muốn cảm ơn bố. Bố là siêu nhân của mẹ.”

 

Cố Kỳ Ngôn tưởng mình đang được nhắc đến, phấn khích vẫy tay thật cao.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Tinh Hà quay sang người đàn ông bên cạnh tôi, nở nụ cười tươi và vẫy tay chào.

 

Hai hướng hoàn toàn trái ngược.

 

Chỉ đến lúc ấy, Cố Kỳ Ngôn mới nhận ra… người đàn ông đứng bên tôi – mới là “bố” mà con trai mình nhắc đến.

 

Tôi chỉ nhẹ nhàng khoác tay chồng, đứng lặng nhìn con trên sân khấu, nụ cười đầy tự hào mà bình thản.

Tôi chợt thấy bóng dáng Cố Kỳ Ngôn lặng lẽ rời đi… và sau đó, tôi không còn gặp anh ta thêm lần nào nữa.

Loading...