Vương Tú Phương khều chồng, mắt sáng lên:
 
“Ê, con trai ngốc nhà lão Vương đang tìm  kế cho hai đứa con,   sẽ cho hai căn nhà, thêm bốn trăm nghìn sính lễ!”
 
Bà  khoác vai ,  toe toét:
 
“Mày bỏ việc , đưa hết tiền cho ba ,  ngoan ngoãn gả  nhà trưởng thôn, học cách  vợ hiền dâu thảo, cùng làng mà,  thiệt …”
 
 tức đến run .
 
Người vợ đầu tiên của thằng ngốc nhà lão Vương cũng  bắt cóc, sinh con xong thì nh ả y sông t ự v ẫ n.
 
Hai đứa con  chậm phát triển, cả ngày   gốc cây chảy nước miếng, còn gã ngốc  thì chuyên   m.ô.n.g phụ nữ ngoài đường, hở  là  sàm sỡ.
 
  ngờ, họ  chỉ  chiếm đoạt tiền của , còn  moi đến giọt cuối cùng giá trị của !
….
Thấy   đều bắt đầu  sang  về phía ,   hoảng loạn.
 
Bà  ôm lấy chân , nước mắt giàn giụa:
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
 
“Minh Châu! Tất cả đều là chủ ý của ba con! Con cũng   là đàn bà, ở nhà chẳng  tiếng , ba con  gì   nấy!”
 
“Hơn nữa, chẳng  chúng    thật sự gả con cho thằng ngốc nhà lão Vương ! Đó là  với ba con uống rượu say  bừa thôi mà!”
 
“Con là do chúng  nuôi lớn từng ngày từng giờ,   thể đem con gả  ổ sói ?”
 
“Dù con   con ruột, nhưng chúng  thật sự xem con như con ruột mà đối đãi!”
 
“Nếu , tại   sớm gả con lấy tiền sính lễ mà  cho con  học? Nếu   ba , liệu con  thể thi đậu đại học,  công việc  như bây giờ ?”
 
 chỉ lặng lẽ  bà  đang quỳ  mặt đất gào , trong lòng tràn ngập chua xót.
 
 nhớ   ở làng, họ  thương , thường đưa   phố mua kẹo.
 
Khi những đứa bé gái khác   đồng  ruộng, họ  cho   học.
 
Ngay cả khi  bướng bỉnh   lời, họ cũng  đánh, chỉ âm thầm ở bên cạnh.
 
 là đứa trẻ  họ nuôi nấng ,  họ đưa  giảng đường đại học.
 
 từng nghĩ  là đứa trẻ hạnh phúc nhất  đời,   cha   nhất.
 
   mới , tất cả những điều đó chẳng  vì yêu thương.
 
Thật , chỉ vì lúc nhỏ  bệnh tật, họ  lợi dụng  cảnh  để cầu xin lòng thương hại  mạng, từ đó thu hút sự chú ý của cư dân mạng.
 
Để giữ hình tượng, để diễn  vai diễn “cha  thương con”, họ mới đối xử  với  như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/la-do-cac-nguoi-tu-chuoc-lay/chuong-5-ba-me-va-anh-trai-toi.html.]
 
Trong lòng họ, sớm  hận  đến tận xương tủy, là cái cây   tiền nhưng  thể bán  .
 
May mà  cố gắng, gần như mỗi kỳ đều lấy học bổng mang về đưa họ,   học đại học còn   thêm  cuối tuần.
 
Họ bắt đầu đắc ý, cho rằng những gì   đều là do họ ban cho.
 
Lúc  mệt mỏi phục vụ bàn ở nhà hàng, họ dùng tiền quyên góp từ mạng để ăn chơi no nê ở quê.
Còn cha  ruột của  thì ?
 
Vẫn đang  đường tìm , dãi dầu mưa nắng,  đến cạn nước mắt, tóc bạc trắng hai bên.
 
Họ nghèo đến mức  bán nhà, bán xe. Có lúc đói quá  còn cách nào,   tìm đồ ăn trong thùng rác.
 
Ba  và  trai  –  là vì bọn họ mà ch ế t!
 
Nếu ngày đó họ  bắt cóc ,  hẳn   một gia đình hạnh phúc.
 
 vẫn sẽ thi đậu đại học,  công việc  định.
 
Những điều  đạt  hôm nay   nhờ họ, mà chính là vì , nên họ mới   tất cả.
……..
 
Từ hôm đó, ngày nào bọn họ cũng tìm đủ  lý do để dụ dỗ  về nhà, từ việc chơi bài tình cảm cho đến dọa dẫm, uy hiếp.
 
  đều  mắc bẫy.
 
Cho đến một ngày, Thẩm Minh Quốc  chẩn đoán mắc bệnh ung thư, chi phí điều trị lên đến một triệu.
 
Vương Tú Phương cùng ông  gọi cho   nhiều cuộc,  đều   máy. Cuối cùng bọn họ tức giận, tìm đến tận nơi   việc, đòi  về đưa tiền chữa bệnh cho “ba”.
 
Để tránh mặt họ,  mang tiền  nước ngoài du lịch.
 
 chơi liền nửa năm mới trở về.
 
Trong nửa năm đó, họ   tiền chữa bệnh, cũng  tìm  tung tích của . Dù  phát động quyên góp  mạng, nhưng cũng chỉ góp  hai, ba chục vạn, chẳng đủ để chữa bệnh.
 
  Thẩm Minh Quốc sống   bao lâu nữa, thế nên dạo gần đây  mới về nước, còn cố tình để lộ tin tức  mua sắm trong trung tâm thương mại…
…….
Vương Tú Phương  phịch  đất, lăn lộn ăn vạ,  lẽ    bà  thật sự hết đường xoay sở  nên bắt đầu gào  the thé  ngừng.
 
Thấy cảnh sát định tiến đến kéo , bà   vùng vẫy, lao đến  mặt  cầu xin:
 
“Dù  thì tao cũng nuôi mày hai mươi năm  mà, Thẩm Minh Châu! Ơn dưỡng dục còn lớn hơn cả ơn sinh thành! Tao là  mày mà!”
 
“Mẹ  sai ! Mẹ thật sự  sai ! Ba mày c.h.ế.t , giờ tao chỉ còn  một , tao  cần tiền của mày nữa, tao về quê sống   ?!”
 
“Minh Châu! Mẹ van xin con đấy!”