4.
 
Năm 2000,  lên mười, và em gái   đời ở Bắc Kinh.
 
Khi  tin,  vui mừng khôn xiết. Với , điều đó  nghĩa là: cuộc sống của bố    lên.
Vậy liệu  cũng sắp  đón lên Bắc Kinh sống cùng họ ?
 
 càng thêm ngoan ngoãn. Trong ngôi làng  những đứa trẻ nghịch ngợm như khỉ con, chẳng còn ai giống  nữa.
Hàng xóm ai cũng khen  lớn , là cô bé hiểu chuyện.
 
 trong lòng  vẫn thấp thỏm, lo rằng chỉ cần  sơ suất, bố  sẽ  đưa   nữa.
 
 nhớ  rõ lúc đó là đầu thu. Vì  sinh em nên  ở cữ, nên Tết Trung thu năm đó họ  về.
 
Còn nửa năm nữa mới đến Tết,  đếm từng ngày chờ bố  về.  nghĩ,  cái Tết ,  sẽ  về Bắc Kinh,  ở bên bố .
 
 sẽ thật ngoan, sẽ giúp bố  giặt giũ, nấu ăn, trông em gái — việc gì  cũng  .
 
Càng gần Tết,  càng nôn nao và lo lắng. Vừa hồi hộp,  háo hức.
 
 bắt đầu dọn tủ quần áo, xếp quần áo theo mùa, còn liệt kê xem sẽ mang theo bộ nào khi .
 
Bà nội thấy lạ hỏi  đang  gì,  đáp: “Con đang chọn đồ, để khi bố  đến đón thì chỉ việc bỏ  túi.”
 
Bà khẽ thở dài, xoa đầu .  tưởng bà  nỡ xa , còn ôm bà nũng nịu, :
 
“Dù con   Bắc Kinh thì cũng sẽ thường xuyên về thăm bà.”
 
 Tết năm đó, họ  về.
 
Bảo là mua   vé tàu dịp xuân vận, ôm em nhỏ theo cũng bất tiện.
 
  mấy ngày liền. Bà nội gọi điện mắng họ té tát. ... chuyện   tiếp tục ở  quê vẫn   đổi.
 
5.
 
Một năm nữa trôi qua,   họ mua  vé sớm và báo  thời gian về.
 
 ngóng từng ngày — cuối cùng cũng đến 29 Tết.
 
Bố  cùng em gái trở về. Họ mỗi  nắm một tay của em, từ đầu làng  đến.
Ánh nắng chiếu lên ba  họ, khiến  — cô bé nhà quê  đón — trở nên lạc lõng và lấm lem.
 
Em gái mặc váy công chúa bồng bềnh, giày da xinh xắn, tóc cài nơ, như búp bê sống.
Dù   vững, nó vẫn cố xách chiếc vali hồng nhỏ xíu của .
 
Khi về tới nhà, mở vali ,  sững  — một bộ đồ chơi búp bê Barbie đủ phụ kiện y như thật.
 
Suốt dịp Tết đó, em bận rộn  đồ, chải tóc cho búp bê.
 
 thi thoảng  gần xem, thì  đuổi thẳng:
 
“Chị  , chị  !”
 
Mẹ luôn bênh:
 
“Đừng  phiền em, con lớn thế , mấy thứ  còn tò mò gì nữa?”
 
  thật sự  từng thấy những thứ  đẽ như .
 
  hề , quần áo của con búp bê đó còn đắt hơn cả tủ đồ của  cộng .
 
Tết năm đó, với , chẳng  gì vui vẻ.
 
Phải dè chừng  cha luôn cau ,  chỉ khi bế em gái mới nở nụ , chọc nó bằng râu khiến nó  nắc nẻ mắng “Bố !”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/la-dua-tre-bi-cha-me-bo-lai-nhung-toi-se-khong-tu-bo-chinh-minh/2.html.]
 
Bố  uống rượu. Uống say  mắng  vì  cản ông.
 
Trong nhà, dường như chẳng  chỗ cho  cất tiếng.
 
 cố  ở một góc  ngoan   gây vướng, chỉ mong họ chú ý.
 
Trong đầu  chỉ  một điều:
 
“Sau Tết,  sẽ  theo bố  về Bắc Kinh,  sống cùng họ.”
 
6.
 
Tết qua mau, đến mùng 6, chiếc xe  hẹn tới đón.
 
Hồi đó,   nhà nào cũng  xe riêng. Ra khỏi làng  nhờ  quen chở.
 
Hôm đó, chiếc xe thuộc về chú Lý ở đầu làng — một chiếc minivan màu bạc, biển  0512 — trùng ngày sinh  nên  nhớ mãi.
 
Xe đậu  cửa,  đeo ba lô theo . Quần áo trong đó vẫn là mấy bộ năm ngoái, nhưng chiếc ba lô  bà nội  khâu cho   lâu,   từng dùng.
 
Bố bế em lên xe ,  xách vali theo  — bên trong là đồ muối bà gửi và đồ chơi của em.
 
Mẹ lên xe nhưng  xê dịch  trong.   đó,  cánh cửa xe đóng “rầm” ngay  mặt .
 
 sững sờ, ánh mắt tràn ngập bối rối.
 
Lúc đó bố mới nhận  điều gì, ông hỏi:
 
“Không lẽ… mày tưởng sẽ  cùng chúng tao?”
 
7.
 
Ông  cần  trả lời.
 
Mà  cũng     gì.
 
Bố buông một tay, kéo cửa sổ xe lên.
 
Kính dán lớp phim xanh thẫm —   còn  thấy bên trong.
 
Cũng  còn thấy ánh mắt khinh bỉ của bố,  sự dửng dưng của .
 
Xe nổ máy, phóng .   nguyên tại chỗ, dõi theo bóng xe mãi…
 
… cho đến khi xe biến mất khỏi đầu làng, mắt  cay xè, chân tay tê dại, bà nội  vỗ vai .
 
 như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, mắt sưng đỏ, khẽ hỏi:
 
“Họ quên con   bà? Họ sẽ   đón con chứ?”
 
Không cần đợi bà trả lời.   hiểu.
 
Dù   ngoan thế nào, họ cũng sẽ  mang   cùng.
 
   hiểu:
Tình yêu vốn   điều kiện.
 khao khát  yêu đến mức, nghĩ rằng chỉ cần  “đạt yêu cầu” thì sẽ  yêu thương.
 
 yêu —  từng cần lý do.
 
Còn  yêu — thì càng chẳng .
 
  sụp xuống,  òa. Nước mắt rơi  nền đất vàng,  biến mất.