từ trưa tới tận chiều, cho đến khi kiệt sức  bệt xuống.
 
Bà gọi  ăn cơm,  lắc đầu:
 
“Con  đói.”
 
Ba lô vẫn còn  vai,  bỗng nổi hứng…  bỏ nhà .
 
Bị phim ảnh “đầu độc”,  tưởng  thật ngầu khi  vội mấy chữ "Con  đây"  bước  khỏi nhà.
 
8.
 
 rẽ ,  ngang nhà trưởng thôn,  rẽ trái, leo qua một đồi đất nhỏ.
 
Từ đó  xa xa — là một con sông, bên  sông là núi.
 
 từng ngây thơ nghĩ, chỉ cần qua  ngọn núi  là tới Bắc Kinh.
 
Sau  mới , ngọn đó là núi Đại Y Sơn. Quanh vùng   câu:
 
“Núi Đại Y nối tiếp núi Đại Y.”
Ý là: vượt qua ngọn ,  đến ngọn khác — hết núi là sông, hết sông  núi.
 
Núi non trùng điệp   điểm đến, mà là vô  cản trở tiếp theo.
 
Mà  — một đứa bé 10 tuổi — ngay cả từ nhà  đầu làng cũng mất nửa tiếng  bộ…
 
Thì   vượt 2000 cây  để đến bên bố ?
 
  còn nhớ   thất thểu  về như thế nào.
 
Chỉ nhớ bà nội —  đầu tiên trong đời — đánh .
 
Bà dùng roi mây quất vài cái,  bật , ôm   lòng:
 
“Cục cưng của bà, con hù bà sợ c.h.ế.t khiếp…”
 
Bà bưng cơm đến đầu giường, đút từng thìa  miệng .
 
Bà kể khổ về bố  , bảo nuôi thêm một đứa tốn kém lắm, tạm thời họ  kham nổi.
 
Rồi bà hứa:
 
“Đến lúc họ  định ở thành phố, chắc chắn sẽ về đón con.”
 
Lần ,   còn mơ mộng.
 
 ngộ :
Đó chỉ là tấm chi phiếu rỗng tuếch.
 
Một lời hứa suông trói chặt  ở vùng quê, khiến   còn trông chờ nữa.
 
9.
 
Năm  học lớp 6,    mang thai  nữa.
 
Lúc ,    còn mơ mộng  sống cùng bố  nữa.
 bà nội  bảo : hè   thể theo bà lên Bắc Kinh.
 
Bà  bà  lên trông   sinh em bé, mà để   quê thì  yên tâm.
Bà bảo:
 
“Ông mày nấu ăn dở lắm, nuốt  vô nổi.”
 
Đó là  đầu tiên    tàu hỏa. Vé là bố  đặt từ .
 
 tưởng  sẽ  hào hứng,  phấn khích,   yên .
  —  chỉ lặng lẽ   cảnh vật bên ngoài cửa sổ tàu vụt qua,   một lời.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/la-dua-tre-bi-cha-me-bo-lai-nhung-toi-se-khong-tu-bo-chinh-minh/3.html.]
Tới nơi, bố lái xe đến đón.
Bà   vui,  thấy xe  sờ mó khắp nơi,  nhỏ với :
 
“Bố con giỏi , đây là ô tô của nhà  đó.”
 
 năm 2003 , làng    nhiều nhà mua xe. Với , xe cộ  còn là thứ xa lạ.
 
Chỉ  điều  thắc mắc:
Một gia đình từng   nuôi nổi thêm một đứa trẻ…   mua nổi ô tô?
Thậm chí còn sinh thêm con?
 
Bố   lái xe,  hào hứng kể cho bà  cuộc sống ở thành phố, công việc vất vả, hy vọng tương lai...
  yên , như ngày xưa ở quê.
 
10.
 
Khi đến nơi,  mới  họ  mua nhà mới.
 
Một căn hộ ba phòng:
Bố  một phòng, em gái một phòng, phòng còn  để dành cho em trai  chào đời.
 
 sững sờ — đến một đứa trẻ còn  sinh cũng  chỗ, còn  thì  từng  tính đến.
 
Phòng khách treo một tấm ảnh:
Bố mặc vest,  đang mang bầu, em gái  giữa  nắm tay, chụp ở công viên lạ hoắc…
Ai cũng   tươi — nhưng  xa lạ vô cùng.
 
Trong phòng ngủ chính  tấm ảnh nhỏ: bố bế em gái trong công viên giải trí.
Phía  họ là chiếc đu  — thứ  chỉ từng thấy  sách vở, tivi, và   khi lên đến đỉnh  thể ước nguyện.
 
Phòng của em gái  một màu hồng:
Ga giường hồng, rèm cửa hồng, giá sách hồng...
 
  ngoài   — chẳng khác nào một “chị gái độc ác” trong truyện cổ tích, đang len lén  trộm cuộc sống của công chúa.
 
Nhìn ba đôi dép xếp ngay ngắn  cửa…   xuống đôi bọc giày dùng một   chân .
 
 hiểu rõ — căn nhà rộng lớn , sẽ  bao giờ  chỗ cho .
 
11.
 
Sau khi em trai chào đời, kỳ nghỉ hè cũng kết thúc,    về quê —  , chỉ một .
 
Bà nội  ở  trông em bé.
 
 tiếp tục học cấp 2 ở quê và bắt đầu nổi loạn.
 
  trốn học, điểm liệt, suốt ngày vùi đầu  vẽ — đổ hết cảm xúc  những bức tranh.
 
Ban đầu  ai quan tâm, vì với họ, học xong cấp 2 là   , miễn đủ tuổi là .
 
Lần , bà    :
 
“Nếu  cho con bé lên Bắc Kinh học,  sẽ về quê đưa nó .”
 
Mẹ  đành nhượng bộ. Bà  còn   , trong nhà  thể thiếu bà nội.
 
Lần   tự : một  bắt xe, một  đổi tàu, một  đến cửa nhà bố .
 
Bà đón , xoa đầu:
 
“Cháu cao lên  đó.”
 
Bố  thì chờ sẵn để "họp kiểm điểm".   bắt đầu thì em trai  ré lên vì  đồ chơi cắt trúng tay.
 
Mọi sự chú ý lập tức dồn về em: bế, dỗ, gọi “bảo bối của bố ”  ngớt.
 
Lúc ,  chợt nhận  —   đổi nhiều nhất trong gia đình ,   .
 
Mà là... bố  .