12.
 
Có vẻ, kể từ khi sinh em gái, họ mới bắt đầu học cách  cha .
Đến lúc  em trai, tình yêu thương và trách nhiệm của họ mới bùng nổ.
 
Toàn bộ thời gian, tình cảm  “sự giác ngộ” … đều dành hết cho hai đứa nhỏ.
 
Còn , vẫn là cây cỏ mọc dại ở quê —  ai để ý.
 
   cam lòng.
 
Sau khi về  thành phố,   còn nổi loạn nữa —  dốc hết sức để thể hiện .
 
 giỏi môn văn.  bắt đầu  bài cho báo trường, tạp chí.
Một ,  đoạt giải trong cuộc thi . Chỉ cần nộp 100 tệ là  đăng bài và tặng ba cuốn sách kỷ niệm.
 
 hí hửng kể với  —  bảo:
 
“Bố con giữ tiền,   quyết .”
 
 tìm đến bố, ông :
 
“Người   thì  tiền nhuận bút, con  mà  đóng tiền, thì  đáng đăng .”
 
Tối hôm đó,  thấy  mua cho em trai một phần gà rán chỉ để đổi lấy một món đồ chơi nhỏ.
Bố về còn mua cho em gái bộ màu nước 64 màu mới toanh.
 
Còn  — chỉ   cơ hội  trao cho  về nhì.
 
 vẫn tiếp tục .
 tự nhủ:  sẽ  ngày, bài  của   trả tiền.
 
 bắt đầu  giấy khen, cúp thưởng. Bà  vui mừng dành một góc nhỏ để  bày.
 
Chẳng mấy chốc, nơi  phủ đầy bụi — vì  ai buồn dừng  ngó xem.
 
Sau đó,  nhận  70 tệ nhuận bút đầu tiên trong đời.
 dùng 5 tệ mua một cuốn nhật ký.
 
Trong đó   đầy lời khen của thầy cô, khát vọng  yêu thương, lòng  ơn ông bà cha , tình cảm dành cho em.
 
 cố tình để quên nó ở góc phòng khách, mong ai đó nhặt lên xem… và đáp  .
 
 .
Không ai . Không ai tò mò. Không ai động đến.
 
 hiểu rõ — đó   vì họ “tôn trọng quyền riêng tư”.
Đó là sự lạnh nhạt đến mức  buồn quan tâm.
 
Cuốn nhật ký  — cũng như giấy khen, cúp thưởng — phủ bụi lãng quên.
 
Cho đến ngày em trai  tìm thấy nó, xé những trang  nhất gấp thành máy bay giấy.
 
Những chiếc máy bay tung lên  rơi xuống —
và cùng lúc đó rơi xuống… là trái tim  — trái tim vẫn còn khát khao tình yêu.
 
12.
 
  chỉ  , mà còn  vẽ.
 
Bạn bè trong lớp thường đùa gọi  là “tiểu tài nữ”.
 
Ngay cả giáo viên cũng khen   năng khiếu nổi bật ở các môn văn và nghệ thuật.
 
Cô nhiều  chủ động liên hệ với bố  , mong  trao đổi về việc học hành   của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/la-dua-tre-bi-cha-me-bo-lai-nhung-toi-se-khong-tu-bo-chinh-minh/4.html.]
 
Cô      thể  theo diện thi năng khiếu mỹ thuật, hoặc dựa  khả năng  lách học ngành biên kịch cũng  tiềm năng.
 
“Nếu  theo mỹ thuật,  tìm thầy chuyên nghiệp để đào tạo từ bây giờ, đừng để phí mất năng khiếu trời cho.”
 
Mẹ  chỉ đáp:
 
“  hiểu những chuyện , cô  với bố nó thì hơn.”
 
Đến khi cô giáo gọi  cho bố , ông chỉ  một câu ngắn ngủn:
 
“Nhà nghèo như chúng   hợp cho con theo mấy cái nghệ thuật nghệ thiếc gì .”
 
Rồi cúp máy.
 
Ngày hôm đó,  còn  về đến nhà thì tất cả những tập tranh, giấy khen, báo chí  đăng bài  …   gấp  thành máy bay giấy, từ tầng  thả xuống đầy sân.
 
Một tờ rơi đúng lên mặt . Trong khoảnh khắc  che khuất ,  như ngạt thở.
  vội lấy tờ giấy ,   cảm nhận cái cảm giác nghẹt thở  — thậm chí còn dễ chịu hơn cảm giác  gia đình  bóp nghẹt mỗi ngày.
 
  thể bước nổi chân về nhà.
 
Là bà nội  từng bước chậm chạp đến kéo tay  về, miệng thì lẩm bẩm:
 
“Cơm bà phần sẵn , về ăn thôi con.”
 
Về đến nhà, bố  đang vui vẻ khoe với cô hàng xóm:
 
“Nhóc Tiểu Tùng nhà  thông minh lắm, cô giáo  quý.
Hai cái sticker đổi  một món đồ chơi.
Nó còn  sẽ ngoan ngoãn để tích sticker.  là đứa  chí hướng!”
 
   từng là học sinh  nhất lớp, nhất khối, thậm chí nhất thành phố cơ mà.
 
Thì , giỏi giang cũng   là điều kiện để  yêu thương.
 
Mười mấy năm qua,  luôn tìm kiếm đáp án cho một câu hỏi:
 
“Làm  để    chỗ  trong gia đình ?”
 
Đến giờ  vẫn   câu trả lời.
 
 ít …   hiểu một điều:
Tình yêu   là thứ  thể cưỡng cầu.
 
13.
 
Khi   nghiệp cấp 2, em gái  tiểu học, em trai thì chuẩn   mẫu giáo.
 
Bà  cũng… "hết giá trị sử dụng".
 
Bà   bố   đẩy về quê, kéo  theo về như một món đồ  kèm.
 
Dù điểm toán lúc đó của   tệ, nhưng vì môn văn cực kỳ  nên  vẫn đỗ cấp 3.
 
Cô giáo chủ nhiệm cấp 3 của  — cô Lý — là  ảnh hưởng sâu sắc nhất đến cuộc đời .
 
Cô phát hiện   năng khiếu đặc biệt về hội họa và ngôn ngữ.
 
Cô giới thiệu  cho học trò cũ đang dạy lớp vẽ luyện thi —  rằng nếu  đó dạy ,  sẽ trở thành "gương mặt đại diện" cho lớp vẽ.
 
Có thể là vì nể cô giáo, cũng  thể là vì thật sự thấy   năng khiếu, thầy Dư nhận   học trò — suốt ba năm  lấy một đồng học phí.
 
Thầy còn tặng  một chiếc MP3  xịn thời đó, ghi đầy các bài  tiếng Anh và bản tin thời sự.