Thầy :
 
“Con  năng khiếu ngôn ngữ,  chỉ  văn, mà cả tiếng Anh cũng đừng bỏ.
Học ngoại ngữ mà thiếu một kỹ năng — , , ,  — thì  thể giỏi .”
 
Dưới sự động viên và giúp đỡ của thầy cô,  trở thành học sinh chuyên mỹ thuật.
 
 dùng tiền nhuận bút để mua dụng cụ vẽ và đóng học phí, ba năm cấp 3 là quãng thời gian ý nghĩa và đầy hy vọng nhất cuộc đời .
 
Suốt ba năm đó,  chỉ nhận  một cuộc điện thoại từ bố  — khi bà nội vắng nhà, họ gọi về và  bắt máy.
 
Chỉ  đúng một câu:
 
“Bảo bà mày gọi  cho bọn tao.”
 
Trước kỳ thi đại học, cô Lý hỏi   nguyện vọng  trường nào.
 
  bài thi thử môn toán  đúng điểm sàn, ngập ngừng hỏi:
 
“Em  cơ hội đỗ Trung ương Mỹ Thuật  ạ?”
 
Cô :
 
“Nếu văn và tiếng Anh  , em    thể.”
 
 như  tiếp thêm sức mạnh, ngày đêm ôn luyện văn hóa. Kết quả thi năng khiếu  ,  chỉ cần lo phần còn .
 
Thầy Dư coi  như “báu vật”, ngày nào cũng bồi bổ, động viên:
 
“Thầy đặt hết hy vọng  em đấy. Em mà đỗ, tên tuổi lò vẽ của thầy sáng rực luôn.”
 
Cuối cùng,   phụ kỳ vọng.
 
 đỗ Trung ương Mỹ Thuật.
 
Hôm   đang  thêm ở lớp vẽ thì nhận  tin.
Thầy Dư nhờ  dạy mấy em nhỏ để kiếm thêm học phí và sinh hoạt.
 
Cô Lý chạy đến lớp vẽ, ôm chầm lấy , nước mắt tuôn rơi:
 
“Chúc mừng con, Tiểu Thảo. Cuối cùng con cũng  nở mầm từ đất.”
 
14.
 
Giữa mùa hè,  ôm giấy báo trúng tuyển về quê,    ngân nga hát.
 
Cả con đường đất nắng gắt cũng trở nên  thương.
 
Hôm đó   lễ Tết gì,  mà bố    về quê.
 
Họ  trong phòng chính cãi  ầm ĩ với bà nội, thấy  bước  liền im bặt.
 
 cất giấy báo  phòng   , bố mới lên tiếng:
 
“Có chuyện  bàn với con.”
 
Lần đầu tiên  bao năm,   thẳng  bố — thấy những nếp nhăn, tóc bạc lấm tấm.
 
“Con học hành thế nào? Năm   đỗ đại học ?”
 
 sững   khẽ  — hóa , họ thậm chí     thi xong.
 
Không gì đau hơn  lãng quên.
 lạ , lúc đó   thấy buồn, chỉ buồn .
 
Bà định  gì đó, nhưng  cướp lời:
 
“Giả sử đỗ thì ? Mà  đỗ thì ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/la-dua-tre-bi-cha-me-bo-lai-nhung-toi-se-khong-tu-bo-chinh-minh/5.html.]
Bố đáp:
 
“Toán của con yếu lắm, nếu đợi năm  chẳng chắc gì, thôi  theo chúng  lên Bắc Kinh  công nhân .”
 
Bà  nhảy dựng lên:
 
“Tiểu Thảo  cần các  lo, học phí   chuẩn  !”
 
Bố  cúi đầu:
 
“Thật  là thế ...
Tiểu Tùng sắp  lớp 1 , nhà   hộ khẩu nên  học tư.
Một  bé Nguyệt  tốn lắm , giờ thêm đứa nữa  kham nổi. Bà  thể giúp chút ?”
 
  lạnh:
 
“Vậy thì đưa về quê học ,  cũng học  đấy.”
 
Mẹ  buột miệng:
 
“Sao mà !”
 
Không khí lập tức ngưng đọng.
 
Cuối cùng, bố hích vai ,  mới :
 
“Không  ý đó… Tiểu Tùng là con trai, tụi   giữ bên cạnh để yên tâm.
Nó ở Bắc Kinh quen , về quê  lạ lẫm.
Còn bà thì giờ lớn tuổi ,  còn chăm  như hồi đó nữa?”
 
 hỏi :
 
“Vậy nếu con  , ở ? Ở phòng em trai ,  ở chung với em gái?”
 
Mẹ   giả lả:
 
“Không cần, nhà máy lo ăn ở. Mỗi tháng nghỉ hai ngày, con về thăm bà là .
Nhớ gửi ít tiền về đỡ đần gia đình là  .”
 
Ồ, họ chỉ cần tiền của  — chứ  cần .
 
Giỏi giang   nghĩa là  yêu.
Có giá trị cũng  đồng nghĩa với  trân trọng.
 
Cuối cùng họ cũng chứng minh:
Không  yêu — là bài toán vô nghiệm.
 
15.
 
Cuối cùng, bố    bà nội đuổi thẳng cổ  khỏi nhà.
 cũng   với họ rằng   nhận  giấy báo trúng tuyển đại học từ lâu.
 
 dựa  chính bản   và sự giúp đỡ của những  quý nhân, cuối cùng  đặt chân đến thủ đô – mảnh đất đắt đỏ từng centimet.
 
Từng  lúc,  nghĩ  sẽ oán hận nơi , bởi nó là nơi chứng kiến    yêu thương, là nơi khắc ghi sự bối rối và tổn thương của .
 khi thực sự  ở đây,  mới hiểu — nơi  cũng chính là nơi   thể tỏa sáng và sống đúng với chính .
 
 bắt đầu hiểu tại     yêu  hận nơi  đến phát điên.
 
  nhận tiền bà nội đưa.  tự đăng ký vay học phí, chi tiêu sinh hoạt bằng nhuận bút, và  thêm công việc do thầy Dư giới thiệu.
 
Khi đó,    chút danh tiếng  một trang web tiểu thuyết, tích lũy  kha khá fan hâm mộ và độ nổi tiếng.
 
 đào hàng tá “hố” truyện,   mắng   tặng quà mỗi ngày — nhưng vẫn cần mẫn lấp hố.
 
Đến năm 4 đại học,   xuất bản gần 10 cuốn tiểu thuyết, bán bản quyền điện ảnh cho 2 cuốn.
 
 còn điều hành một tài khoản vẽ tranh minh họa, thi thoảng nhận vẽ thuê. Khi bận quá,  san bớt đơn cho bạn cùng phòng.